Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực Phẩm

Lông mày tóc đều bị đốt rụi còn nói mình chưa từng nhìn thấy linh hỏa, ai mà tin chứ?

Đồ đần mới tin!

Cốc Thanh Sơn mới tin!

Dù sao Lưu Lão không quan tâm linh hỏa cái gì, nhiệm vụ của lão chính là trông coi Đan Dương Tháp chờ đợi người thừa kế ý chí của Thanh Đế đến.

Hiện tại rốt cuộc đã đợi được người thừa kế, về sau Lưu Lão đã tự do, lão chuẩn bị rời khỏi Côn Luân ra ngoài đi một vòng để cảm nhận không khí của thế tục.

Còn chuyện Đan Dương Tháp sụp đổ cũng không liên quan đến lão, càng đừng nói đến linh hỏa kia.

Mà khác biệt rõ ràng với lão chính là Cốc Thanh Sơn vẻ mặt buồn thiu.

Linh hỏa cực kỳ quan trọng đối với Đan Dương Tháp, bởi vì linh hỏa cung cấp nhiệt lượng có thể giúp Đan Đỉnh trong tháp luôn duy trì trạng thái tốt nhất.

Đan Đỉnh phẩm chất càng cao thì càng cần nhiệt lượng cung ứng.

Hiện tại linh hỏa biến mất, không cách nào tiếp tục cung cấp nhiệt độ nên về sau Đan Dương Tháp này chỉ là một công trình kiến trúc bình thường dùng để chứa Đan Đỉnh.

Cốc Thanh Sơn đau lòng muốn chết.

Lục Vân biết mà còn hỏi: “Cốc Tông Chủ, hôm nay tâm tình của ông không tốt sao, sao sắc mặt khó coi như vậy? Khóe miệng còn giật giật nữa?”

Cốc Thanh Sơn: “…”

Lưu Lão đột nhiên nhớ tới một việc, nói: “Cậu Lục, quên nói một chuyện với cậu, cậu được ý chí truyền thừa của Thanh Đế thì về sau chắc cũng đi theo con đường luyện đan này, nên được phối một cái Đan Đỉnh.

Đan Đỉnh trên tầng thứ mười tên là Càn Khôn Đan Dương đỉnh, là đỉnh mà Tông Chủ nhiệm kỳ trước trước của Đan Dương Tông sử dụng, mặc dù kém Thanh Đế Huyền Hỏa đỉnh, nhưng cũng miễn cưỡng dùng được. Hay cậu nhận nó đi.”

Cốc Thanh Sơn: “…”

Tiên sư nhà ông, ông không nói lời nào sẽ chết sao?

Cốc Thanh Sơn tức giận thầm mắng trong lòng, đương nhiên cũng chỉ dám thầm mắng, căn bản không dám nói ra lời.

Ai bảo vai vế của Lưu Lão cao hơn ông chứ!

Nhưng thật khó chịu!

Cốc Thanh Sơn không xen vào được ý chí truyền thừa của Thanh Đế bởi vì đó là lựa chọn của Thanh Đế, nhưng những vật khác trong Đan Dương Tháp thì ông rất đau lòng.

Linh hỏa mất thì thôi đi, hiện tại còn muốn nhắm vào Càn Khôn Đan Dương đỉnh, làm sao Cốc Thanh Sơn có thể vui vẻ được.

Lục Vân cười mà không cười liếc nhìn Cốc Thanh Sơn, sau đó quay lại già mồm nói: “Vậy thì ngại quá, nếu tôi lấy Càn Khôn Đan Dương đỉnh đi thì chỉ sợ Cốc Tông Chủ sẽ không vui.”

“Cậu Lục suy nghĩ nhiều, Cốc Tông Chủ không phải loại người hẹp hòi như vậy, chỉ cần cậu có duyên với cái đỉnh kia thì cứ tùy tiện lấy đi, tôi nói có đúng không, Cốc Tông Chủ?” Lưu Lão lại quyết định thay Cốc Thanh Sơn.

Cốc Thanh Sơn: “…”

Tiên sư ông nội cha lão!

Trên mặt ông lại miễn cưỡng nặn ra một nụ cười còn khó coi hơn khóc, nói: “Ha ha… A, Lưu Lão nói đúng lắm, Đan Đỉnh phẩm chất này không phải ai cũng có thể tùy tiện lấy đi, cần cơ duyên.”

Giống như pháp bảo nhận chủ, không phải người nào cũng có thể lấy đi, mà là sự lựa chọn hai chiều.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui