Trương Vận cảm thấy vừa rồi mình nhất định là đầu óc bị lừa đá, nhưng cũng phải trách tên đầu trọc này quá lanh lẹ, thể lực cũng quá tốt.
“Cô Mạc, có thể làm phiền cô ra tay, giúp tôi bắt lấy tên đầu trọc này hay không.”
Trương Vận thực sự không giả vờ được nữa, chỉ có thể hạ mình thỉnh cầu Mạc Thanh Uyển có thực lực mạnh nhất ở đây hỗ trợ.
Mạc Thanh Uyển trầm ngâm một chút rồi nói: “Được.”
“Đừng đánh mặt cậu ấy.”
Tôn Hiểu Tuyết vội vàng nhắc nhở một câu, cũng không biết Mạc Thanh Uyển có nghe hay không, bởi vì cô đã hóa thành một làn gió mát công kích về phía Lục Vân.
Như bướm bay qua biển hoa, bàn tay ngọc của Mạc Thanh Uyển đã đè lên ngực Lục Vân, nhìn như nhẹ nhàng, nhưng trong nháy mắt tiếp xúc thì bỗng phát ra một sức mạnh đáng sợ.
Ầm ầm!
Sức mạnh đáng sợ kia xuyên vào thân thể Lục Vân, khiến chân khí của hắn run lên, mặc dù không phải rất đau nhưng Lục Vân vẫn tức giận.
Mạc Thanh Uyển này nhìn rất giống với chị tư Vương Băng Ngưng của hắn.
Tình huống trước mắt giống như Vương Băng Ngưng đang liên thủ với người đàn ông khác cùng đối phó Lục Vân.
Ghen tuông trong lòng Lục Vân bộc phát, gầm thét một tiếng và nói: “Cô kia, xem ra không cho cô một bài học thì cô không biết uy phong của ông đây!”
Tiếng rống vừa dứt.
Thân hình Lục Vân lóe lên, trong nháy mắt đã vọt tới trước mặt Mạc Thanh Uyển, cười lạnh một tiếng rồi bá đạo đánh một chưởng ra.
Chát!
Vừa nhanh vừa độc!
Vừa vặn đánh vào chỗ cong vểnh kia của Mạc Thanh Uyển, làm dấy nên từng cơn gợn sóng.
Trong khoảnh khắc, mọi âm thanh đều tắt ngúm.
Trương Vận trợn tròn mắt, nhất thời quên luôn tiếp tục đánh Lục Vân.
Tôn Hiểu Tuyết trợn tròn mắt, hơi hối hận vừa rồi tại sao mình không ra tay theo, nếu vậy không chừng em trai đầu trọc này cũng tiếp xúc thân mật như vậy với mình một lần!
Mạc Thanh Uyển cũng trợn tròn mắt, đầu óc trống rỗng, thân thể như bị điện giật, run rẩy không thôi.
Cô lớn đến tuổi này chưa từng bị đàn ông đánh mông, đây là… Đây là sỉ nhục lớn đến mức nào!
Ngay khi Mạc Thanh Uyển mất đi khả năng suy nghĩ mấy giây….
Chát chát chát!
Lại mấy cái tát vang dội liên tục vang lên.
“A —— ”
Mạc Thanh Uyển hét lên một tiếng, rốt cục cũng tỉnh táo lại, gương mặt xinh đẹp đỏ bừng như muốn nhỏ máu, đôi mắt lạnh lẽo nổi giận trừng về phía Lục Vân.
“Đầu trọc đáng chết! Tôi giết cậu!!”