Vừa rồi Mạc Thanh Uyển chỉ muốn giúp Trương Vận một tay nên cũng không đánh thật, nhưng lúc này trên người đột nhiên bắn ra hơi lạnh.
Đầu trọc đáng chết đánh một lần thì thôi đi, còn liên tục đánh mấy cái!
Từ trước tới nay Mạc Thanh Uyển chưa từng gặp ai hèn hạ hạ lưu như vậy.
Sự lạnh lẽo lập tức tuôn ra.
Phản kích!
Kết quả cô lại phát hiện tên đầu trọc này thực sự bá đạo, còn kẹp lấy eo mình để bộ phận cong vểnh kia của cô hoàn toàn nổi bật lên.
Chát chát chát chát!
Lại một loạt cái tát.
Mạc Thanh Uyển liều mạng giãy dụa, nắm đấm đập vào sau lưng Lục Vân, nhưng Lục Vân căn bản không thèm để ý mà vẫn ra sức đánh bờ mông kia.
Ai bảo chị dám liên thủ với người đàn ông khác đối phó em!
Ai bảo chị dám liên thủ với người đàn ông khác đối phó em!
Oán niệm trong lòng Lục Vân rất mãnh liệt, hoàn toàn xem Mạc Thanh Uyển là Vương Băng Ngưng, không đánh cô chịu thua thì quyết không bỏ qua.
Tôn Hiểu Tuyết và Trương Vận cực kỳ chấn động.
Lá gan của tên đầu trọc này quá lớn, dám đánh Mạc Thanh Uyển kiểu này.
Tôn Hiểu Tuyết tỉnh táo lại rồi dịu dàng quát: “Đầu trọc, mau thả Thanh Uyển nhà tôi ra, cậu có bất mãn gì thì cứ việc nhắm vào tôi này!”
“Đáng chết! Còn không mau thả cô Mạc ra!!” Trương Vận cũng gầm thét một tiếng, thấy Lục Vân không để ý đến mình thì sắc mặt trở nên cực kỳ cực kỳ khó coi, ngược lại nói với Mạc Thanh Uyển: “Cô Mạc, cô nhịn thêm một lát, tôi lập tức gọi người tới cứu cô!”
Hắn ta cũng tự hiểu lấy mình, cả Mạc Thanh Uyển cũng không phải đối thủ của Lục Vân thì hắn ta càng không được.
Chỉ có thể đi tìm người đến trừng trị tên đầu trọc phách lối này.
Trương Vận vừa chuẩn bị đi tìm người thì sau lưng đột nhiên truyền đến một giọng nói uy nghiêm: “Chuyện gì vậy, cãi nhau còn thể thống gì?”
Hai mắt Trương Vận tỏa sáng, vội vàng chạy đến trước mặt người nói chuyện: “Vu trưởng lão, tên đầu trọc không biết từ đâu xuất hiện này mặc quần áo của Đan Dương Tông, đang hà hiếp khách đến từ Vân Sơn Thư Viện.”
“Cái gì!” Sắc mặt Vu trưởng lão bỗng trầm xuống.
Ông ta quản lý kỷ luật của Đan Dương Tông, là người có tu vi cao nhất trong đông đảo các trưởng lão của Đan Dương Tông ngoại trừ Tông Chủ.
Đương nhiên.
So ra thì thuật luyện đan của ông ta cũng kém hơn một chút, bằng không sẽ không được phân phối chức vụ quản lý kỷ luật.
Trương Vận nói: “Vu trưởng lão, tên đầu trọc đó nói mình là đệ tử chân truyền của Lưu Lão, nhưng tôi hoài nghi hắn là người của môn phái khác trà trộn vào, cố ý châm ngòi ly gián quan hệ giữa chúng ta và Vân Sơn Thư Viện.”
Mặc quần áo của Đan Dương Tông, giả thành đệ tử của Đan Dương Tông, sau đó đi xúc phạm nữ học sinh của Vân Sơn Thư Viện, đây không phải là đang khích bác quan hệ sao?