Đây cũng là nguyên nhân Vân Sơn Thư Viện phái bà đến tìm hiểu tin tức.
Cốc Thanh Sơn vẫn mang nụ cười ôn hòa mà nói: “Cô Lữ, nếu như là chuyện khác thì tôi nhất định sẽ nể mặt cô, nhưng chuyện này thì xin thứ cho tôi không cách nào bẩm báo.”
Ông ta cũng không ngốc, đó là người thừa kế ý chí của Thanh Đế, là người có đại cơ duyên, chỉ cần chấp nối quan hệ tốt với Lục Vân thì cũng là cơ duyên của Đan Dương Tông.
Nếu để Vân Sơn Thư Viện biết thì chẳng phải có thêm một đối thủ cạnh tranh chia cắt loại cơ duyên này sao?
Nói là tuyệt đối không thể nói.
Lữ Khinh Nga thầm hận trong lòng.
Miệng của Cốc Thanh Sơn này quá kín, thật sự là không chịu lộ ra chút tin tức nào cả.
Nhưng bà không cam tâm từ bỏ như vậy.
“Cốc Tông Chủ, không bằng như vậy đi, chúng tôi đều bỏ qua nhân tố tông môn, đứng ở góc độ cá nhân để nghiên cứu thảo luận vấn đề này.” Lữ Khinh Nga ngẫm nghĩ rồi nói.
Cốc Thanh Sơn lộ ra vẻ hứng thú: “Cô Lữ nói vậy là có ý gì?”
Lữ Khinh Nga nói: “Từ giờ trở đi tôi không đại diện cho Vân Sơn Thư Viện, chỉ lấy thân phận cá nhân của mình để hỏi thăm tin tức người thừa kế ý chí của Thanh Đế, ông cũng có thể nói điều kiện để trao đổi với tôi.”
“Khác nhau ở chỗ nào?”
“Khác nhau là tôi có thể cam đoan dù biết thân phận của người thừa kế thì tôi cũng không để lộ ra ngoài, chờ trở lại Vân Sơn Thư Viện thì tôi sẽ nói cho họ là không hỏi được gì.”
Cốc Thanh Sơn: “…”
Người phụ nữ này thật là coi ông ta là đồ đần!
Lữ Khinh Nga còn thề thốt nói: “Nếu như Cốc Tông Chủ không tin thì tôi có thể thề…”
Bà nghĩ lại thì chắc có thề Cốc Thanh Sơn cũng không tin, thế là đổi cách khác: “Ông cũng biết tôi có đứa con gái tên là Mạc Thanh Uyển, tôi có thể để Thanh Uyển rời khỏi Vân Sơn Thư Viện rồi gia nhập Đan Dương Tông.”
Vừa thốt ra lời này, Cốc Thanh Sơn lập tức hiểu dụng ý của Lữ Khinh Nga.
“Ý cô Lữ là muốn tôi làm người trung gian, giới thiệu con gái bà cho người thừa kế ý chí của Thanh Đế quen biết?” Cốc Thanh Sơn lộ ra vẻ hứng thú mà nói.
“Cốc Tông Chủ thật là người thông minh.” Lữ Khinh Nga dứt khoát thừa nhận.
Khi thăm dò được từ những đệ tử của Đan Dương Tông, người thừa kế ý chí của Thanh Đế là một thanh niên tuổi tác không cao hơn ba mươi thì bà lập tức nổi lên tâm tư này.
Nếu con gái bà được người có được đại cơ duyên chọn trúng thì thật là đáng mừng.
Lữ Khinh Nga rất tự tin, lấy nhan sắc của con gái mình thì nhất định có thể làm người thừa kế thần bí kia rung động.
Cốc Thanh Sơn lại vừa cười vừa nói: “Cô không sợ người thừa kế kia đã kết hôn hoặc là có bạn gái sao?”
“Tu luyện giả chỉ cần có thực lực đủ mạnh thì tam thê tứ thiếp đáng là gì, quy tắc thế tục không áp dụng cho giới tu luyện chúng ta.” Lữ Khinh Nga trả lời.
Lời này của bà là thật, ở bên ngoài Côn Luân thì hành vi này không thỏa đáng, nhưng trong giới tu luyện thì thực lực là trên hết.
Chỉ cần có đủ thực lực thì đừng nói tam thê tứ thiếp, dù xây dựng một hậu cung trăm người cũng không ai dám nói cái gì.
Mà tương tự như vậy, nữ tu luyện giả thực lực mạnh cũng có thể làm như thế.