Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực Phẩm

Đặc quyền này chỉ nhằm vào người mạnh và kẻ yếu, không nhằm vào nam hay nữ.

Lời này của Lữ Khinh Nga tuy không sai, nhưng ngôn luận to gan đó lại được nói ra từ miệng một người đàn bà xinh đẹp thì khó tránh làm người ta cảm thấy là lạ.

Cốc Thanh Sơn không khỏi lộ ra vẻ mặt quái lạ.

Phát giác ánh mắt quái dị của Cốc Thanh Sơn, Lữ Khinh Nga biến sắc, nói: “Cốc Tông Chủ, tôi chỉ trình bày sự thật, dù là tôi hay con gái tôi Thanh Uyển đều rất đàng hoàng.”

“Tôi tin.” Cốc Thanh Sơn vừa cười vừa nói.

Đàng hoàng mà để con gái đi dụ dỗ đàn ông khi chưa biết đối phương có kết hôn chưa?

Tôi khinh!

Cốc Thanh Sơn thầm khinh bỉ, nhưng lời này không thể nói ra, nếu không nhất định sẽ tổn thương hòa khí.

“…”

Lữ Khinh Nga cứ cảm thấy lời nói hành động của lão già này mang một lớp mặt nạ dối trá, nhưng mặc kệ Cốc Thanh Sơn nghĩ thế nào, Lữ Khinh Nga cũng chỉ suy xét vì tiền đồ của con gái mình.

Tạm thời mặc kệ người thừa kế ý chí của Thanh Đế có kết hôn chưa, dù sao cũng phải tìm cơ hội để Thanh Uyển tiếp xúc với hắn trước, lỡ hai người vừa gặp đã ưng thì sao?

Chỉ cần Thanh Uyển không ngại, chỉ cần người thừa kế cũng thích Thanh Uyển thì có kết hôn chưa cũng không quan trọng.

Người đàn bà xinh đẹp tên Lữ Khinh Nga tự xưng là đàng hoàng này có tư tưởng rất cởi mở, thật là hiếm thấy.

Cạch cạch cạch!

Khi hai người đang trò chuyện thì một loạt tiếng bước chân ồn ào bỗng vang lên.

Sau đó là giọng nói oán hận của Mạc Thanh Uyển: “Mẹ, vừa rồi ở bên ngoài xảy ra một chuyện suýt làm con tức điên rồi!”

Trước mặt người bên ngoài, Mạc Thanh Uyển luôn gọi Lữ Khinh Nga là ‘Sư phụ’, chỉ khi ở trong nhà thì mới gọi bà là ‘Mẹ’.

Nhưng vừa rồi cô lại trực tiếp gọi như vậy, có thể thấy được Mạc Thanh Uyển đang uất ức đến mức nào.

Lữ Khinh Nga cũng cảm thấy kỳ quái, lập tức nhíu mày hỏi: “Làm sao vậy Thanh Uyển? Không phải bảo các con đi ra bên ngoài dạo sao, sao lại không vui?”

Mạc Thanh Uyển hung tợn trừng Lục Vân một cái rồi nghiến răng nghiến lợi nói: “Tên đầu trọc kia, không phải nói chỉ có Tông Chủ của các người mới chế tài được ngươi sao, hiện tại đứng trước mặt Tông Chủ đó, tự nói mình đã làm chuyện hèn hạ vô sỉ gì đi!”

Tên đầu trọc?

Lục Vân nghe thấy xưng hô này thì suýt không nhịn được muốn đánh Mạc Thanh Uyển một cái nữa.

Nhưng ngay trước mặt mẹ người ta nên hắn vẫn quyết định khiêm tốn một chút.

Lục Vân cố gắng khắc chế chính mình.

Từ từ…

Vừa rồi Mạc Thanh Uyển gọi người đàn bà xinh đẹp này là ‘Mẹ’ à?

Lục Vân bỗng bừng tỉnh rồi cẩn thận quan sát Lữ Khinh Nga.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui