Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực Phẩm

Tựa như cô ở Vân Sơn Thư Viện từ nhỏ đến lớn, nếu có một ngày vì phạm sai lầm mà cô bị Vân Sơn Thư Viện trục xuất thì nhất định sẽ khó chịu cùng cực!

Hơn nữa cũng đâu tới mức làm bẩn trong sạch gì chứ?

Mạc Thanh Uyển không dám gật bừa theo ý mẹ mình.

Lúc này Lữ Khinh Nga đột nhiên nhìn về phía Cốc Thanh Sơn, hừ lạnh một tiếng và nói: “Chuyện xử phạt tên đầu trọc này coi như xong, nhưng Đan Dương Tông các người có phải nên giải thích thêm hay không?”

Cốc Thanh Sơn thấy dáng vẻ được lý không buông tha của Lữ Khinh Nga thì lập tức nhận ra tâm tư của bà, nhưng ông lại giả vờ ngây ngốc nói: “Cô còn muốn giải thích gì nữa?”

“Nói cho tôi biết tin tức người kế thừa ý chí của Thanh Đế.”

Quả nhiên là thế.

Cốc Thanh Sơn biết ngay người đàn bà này vẫn đang nhắm vào người kế thừa ý chí của Thanh Đế.

Đầu tiên là mượn chuyện Lục Vân đụng chạm Mạc Thanh Uyển để biểu đạt phẫn nộ, dù đã trục xuất Lục Vân khỏi sư môn thì bà vẫn rất bất mãn, đây là vì làm nền cho bước này thôi.

Quả nhiên là thứ tâm cơ âm trầm.

Cốc Thanh Sơn thầm mắng.

Nhưng sau đó ông lại lộ vẻ quái dị.

Người mà bà một lòng muốn tìm không phải đang ở trước mặt sao? Vừa rồi không phải bà mắng hắn là đầu trọc đáng chết sao? Sao lúc này lại quay qua hỏi tôi chứ?

Cốc Thanh Sơn thực sự không biết nên diễn tả tâm tình lúc này của mình như thế nào, thật là quá bi hài.

Cốc Thanh Sơn lắc đầu nói: “Tôi tuyệt đối không nói cho bà biết thân phận của người thừa kế, hơn nữa tôi cảm thấy người đó cũng không muốn gặp bà.”

Lữ Khinh Nga sững sờ hỏi: “Vì sao lại nói như vậy?”

“Ha ha!” Cốc Thanh Sơn cười lạnh hai tiếng, trên mặt mang đầy thâm ý, nhưng lại không nói gì mà chỉ tiếp tục lắc đầu.

Lữ Khinh Nga hận đến ngứa răng, trong lòng tức giận mắng miệng lão hồ ly này kín như bị may mấy mũi vậy.

Bà lơ đãng liếc qua liền phát hiện tên đầu trọc sau lưng đang mím môi như cố nhịn cười, khó chịu trong lòng Lữ Khinh Nga lập tức bộc phát, quát lạnh một tiếng: “Ngươi cười cái gì?”

Lục Vân đang cười cái gì?

Đương nhiên là cười Lữ Khinh Nga.

Làm lớn chuyện cả buổi thì ra người phụ nữ này là muốn tìm mình.

Sau khi Lục Vân có được ý chí truyền thừa của Thanh Đế thì vẫn không biết thứ này làm được gì, về sau mới biết được nó đại diện cho một loại cơ duyên.

Giống như những nhân vật chính đều là con của thần may mắn ấy.

Sự may mắn này chính là một loại cơ duyên.

Cho nên cuối cùng những người bạn bên cạnh các nhân vật chính kia đều ít nhiều gì cũng có được chút may mắn, gầy dựng nên sự nghiệp lẫy lừng.

Một người đắc đạo, gà chó lên trời.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui