Hiện tại Lục Vân chính là tình huống như thế.
Đương nhiên Lữ Khinh Nga hi vọng con gái mình có thể kết bạn với một người có đại cơ duyên, tốt nhất là kết thành bạn lữ thì ngày sau sẽ được nhờ vả nhiều hơn.
Mục đích rất đơn thuần.
Hiện tại rốt cuộc Lục Vân cũng biết sau khi mình trở thành người kế thừa ý chí của Thanh Đế thì được hoan nghênh đến cỡ nào.
Nhưng mà Lữ Khinh Nga à, người có đại cơ duyên là tôi rõ ràng đang đứng trước mặt bà, kết quả bà lại không biết mà còn mắng tôi là đầu trọc đáng chết.
Đầu trọc đắc tội bà cái gì hả?
Cao thủ tuyệt đỉnh thì càng trọc càng mạnh!
Lục Vân bị một loạt thao tác của Lữ Khinh Nga làm phì cười, nhưng cũng chỉ mím môi hơi lộ ra ý cười mà thôi, hắn đã rất khắc chế.
Xem như để lại cho Lữ Khinh Nga một chút tôn trọng.
Nhưng Lục Vân đã đánh giá thấp độ nhạy cảm của người phụ nữ này, cũng đánh giá thấp độ tinh mắt của bà, chỉ trong giây lát hắn đã bị Lữ Khinh Nga bắt tại trận.
Lữ Khinh Nga đang ứa lửa trong lòng.
Bà đã quấy rầy Cốc Thanh Sơn đòi hỏi lâu như vậy, nói mòn cả miệng mà chẳng moi được ra chút tin tức hữu dụng nào cả.
Lão hồ ly Cốc Thanh Sơn này không niệm tình cũ hai người giao dịch nhiều lần, không để lộ ra cả một sợi lông.
Đương nhiên Lữ Khinh Nga rất phiền muộn.
Bà quay đầu vừa vặn nhìn thấy Lục Vân đang cười.
Tên đầu trọc đáng chết này còn dám chế giễu bà?
Buồn bực trong lòng Lữ Khinh Nga lập tức hóa thành lửa giận rồi bùng nổ, tức giận nói: “Ngươi cười cái gì?”
Gương mặt bà rét lạnh, giọng điệu đàn áp người.
Lục Vân lập tức thu nụ cười lại, im lặng nói: “Cười cũng phạm pháp à? Ông đây muốn cười liền cười, bà quản được sao?”
Hắn không ưa nhất là kiểu người này.
Tôn trọng là đến từ hai bên.
Ai tôn trọng mình thì Lục Vân sẽ tôn trọng lại, nhưng nếu đụng phải những kẻ bá đạo, ngang ngược không nói lý thì Lục Vân sẽ càng bá đạo, càng ngang ngược hơn đối phương.
Tính cách hắn chính là như thế.
Gặp cuồng thì cuồng, không đổi được!
“Ngươi còn dám chống đối ta?”
Lữ Khinh Nga có một gương mặt rất xinh đẹp chững chạc, bởi vì tu luyện nên làn da bà rất tinh xảo, không nhìn ra được chút nếp nhăn nào, có thể nói là rất đáng trầm trồ.
Lục Vân đã từng gặp mấy mỹ nhân điển hình không thua trước năm tháng, mẹ của chị Khuynh Thành – Khương Dung là một, dì út Doãn Thu Thủy của hắn là hai.
Nhưng Lữ Khinh Nga còn diễm lệ hơn hai người bọn họ.
Tu luyện giả có khí huyết càng sung mãn hơn người bình thường và tu võ giả, tốc độ già yếu cũng chậm hơn rất nhiều.