Lục Vân nhớ trước kia có nghe lão đạo sĩ sư phụ kể mình từng gặp một nữ tu luyện giả hơn sáu mươi tuổi mà làn da được giữ gìn y như ba mươi mấy tuổi.
Ông còn kể cho Lục Vân nghe một đoạn tình duyên ngắn ngủi của mình với nữ tu luyện giả kia.
Đó là chuyện cũ nhớ lại mà kinh hãi lúc còn trẻ của Thiên Huyền Tử, ông cho là mình gặp được một chị gái ấm lòng, kết quả lại là một bác gái lão luyện.
Hai chữ thôi: Tắt nắng.
Đó là mối tình đầu của Thiên Huyền Tử.
Sau khi ông biết được chân tướng thì nước mắt bất giác chảy xuống, từ nay về sau không tin chân tình, lưu lạc bụi hoa, triệt để thả bay bản thân.
Chuyện cũ này là Thiên Huyền Tử lơ đãng nói lộ ra trong một lần uống say.
Lúc đó Lục Vân còn nhỏ, căn bản không cách nào tưởng tượng nổi lão đạo sĩ sư phụ lúc còn trẻ lại đớp được một bác gái hơn sáu mươi tuổi.
Mãi đến khi tu luyện có thành tựu, hắn mới phát hiện không có gì là không thể.
Đừng nói sáu mươi tuổi, dù đến trăm tuổi thì chỉ cần tu vi đủ cao cũng có thể càng sống càng trẻ.
Bây giờ suy nghĩ lại thì kỳ thật Thiên Huyền Tử cũng không lỗ, mặc dù bác gái kia không cho ông một lần đầu tốt đẹp nhất, nhưng lại cho ông kỹ thuật thành thạo nhất.
Kiếm bộn không lỗ.
…
Sắc đẹp của Lữ Khinh Nga không tệ, nhưng vẻ mặt cay nghiệt lúc này của bà lại làm hình tượng bị trừ điểm nặng.
Chí ít Lục Vân cảm thấy như vậy.
“Tôi biết tuổi của bà lớn hơn tôi rất nhiều rất nhiều, nhưng bà và tôi không thân chẳng quen, lại không phải trưởng bối của tôi, sao lại nói là tôi chống đối bà?” Lục Vân không nể mặt Lữ Khinh Nga chút nào.
Mộc Bình đứng bên cạnh nghe thấy lời này thì lập tức thầm cười khổ.
Lời này bà ta nghe quá quen tai!
Lúc trước khi lần đầu tiên nhìn thấy Lục Vân, bà ta cũng bị Lục Vân chửi là lão yêu bà, trong lòng cực kỳ tức giận.
Phụ nữ dù ở tuổi nào cũng kiêng kị bị người khác nói mình già.
Quả nhiên, khuôn mặt Lữ Khinh Nga lập tức lạnh căm căm, tức điên đến mức mũi muốn lệch qua một bên.
Cái gì gọi là tuổi của tôi lớn hơn cậu rất nhiều rất nhiều?
Cũng chỉ hai ba mươi tuổi thôi? Rất nhiều sao?
Còn liên tục sử dụng hai chữ rất nhiều, cố ý nhấn mạnh vào đó, sao cậu lại không biết ăn nói như vậy chứ?
Lữ Khinh Nga bước lên một bước, giơ bàn tay lên muốn tát vào mặt Lục Vân: “Tên đầu trọc không biết tốt xấu, hôm nay ta sẽ dạy dỗ ngươi làm người như thế nào!”
“Chậm đã!” Cốc Thanh Sơn thấy Lữ Khinh Nga chuẩn bị động thủ thì lập tức giật mình, vội vàng ngăn cản: “Cô Lữ, người trẻ tuổi tính tình xúc động, khó tránh khỏi nói nhầm, cô so đo với cậu ta làm gì?”
“Thế nào, Cốc Tông Chủ muốn che chở cho hắn?” Lữ Khinh Nga quay đầu liếc nhìn Cốc Thanh Sơn, lạnh lùng nói: “Hiện tại tên trọc đầu này đã không phải là đệ tử của Đan Dương Tông các người, tôi nhớ ông vừa nói hắn sống hay chết cũng không liên quan đến ông đúng không?”