Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực Phẩm

Tên đầu trọc này chính là sao chổi!

Không ít đệ tử Đan Dương Tông thầm hận đến nghiến răng nghiến lợi.

Tôn Hiểu Tuyết bên cạnh Mạc Thanh Uyển khẩn trương bắt lấy cánh tay ngọc của cô, mở to hai mắt nói: “Thanh Uyển, đầu trọc kìa, mau nhìn, đầu trọc điên rồi hay sao mà dám đi khiêu khích Ông Chính Nguyên!”

“Tôi có mắt.” Mạc Thanh Uyển câm nín.

Câm nín đối với Tôn Hiểu Tuyết, đồng thời càng câm nín với Lục Vân.

Thật không biết tên đầu trọc kia suy nghĩ cái gì, đầu tiên là chạy đến sàm sỡ cô, kết quả bị trục xuất tông môn, hiện tại còn điên cuồng chọc tới chỗ Ông Chính Nguyên.

Ông Chính Nguyên chính là Kim Đan Kỳ trung kỳ, hắn chạy qua đó không phải tự tìm đường chết sao?

Không thấy cả Tông Chủ của các người cũng giận mà không dám nói gì sao? Khi nào đến phiên nhân vật nhỏ bé như hắn chạy ra giành nổi bật chứ?

Mạc Thanh Uyển không biết vì sao mình lại tức giận như vậy.

Trước kia cô chưa từng quan tâm đến những người đàn ông bên cạnh.


Có lẽ là bởi vì đầu trọc đáng ghét này là người đầu tiên dám to gan đánh mông cô.

Có lẽ do đầu trọc vì cô mới bị Cốc Thanh Sơn trục xuất sư môn, trong lòng Mạc Thanh Uyển hơi áy náy.

Cũng có lẽ là vì đầu trọc đột nhiên đứng ra nói một câu khi cô muốn đổi cách xử phạt: Tôi phạm sai lầm, cho nên nhất định phải chịu phạt.

Hoặc có lẽ như Tôn Hiểu Tuyết đã nói, là vì đầu trọc này khá đẹp trai đi!

Nguyên nhân rất phức tạp rất phức tạp.

Tâm tư của con gái vốn là phức tạp.

Mạc Thanh Uyển không hợp thói thường mà quay đầu nhìn về phía Lữ Khinh Nga và nói: “Sư phụ, hay người đi khuyên nhủ đi, mặc dù tên đầu trọc kia đáng ghét, nhưng mất mạng cũng đáng tiếc.”

Hiện tại cảm xúc của cô đã khôi phục bình thường, tự nhiên cũng thay đổi xưng hô đối với Lữ Khinh Nga.

Nhưng vừa nói ra lời này thì cả cô cũng giật mình.


Mình lại đi cầu xin cho tên đầu trọc kia sao?

Không đúng, nhất định mình chỉ thương hại hắn nên mới xin tha thay thôi.

Rất nhanh Mạc Thanh Uyển đã thuyết phục chính mình.

Nhưng Lữ Khinh Nga lại liếc Cốc Thanh Sơn, sau đó mới hừ lạnh và nói: “Cả Cốc Thanh Sơn cũng không sốt ruột mà, chúng ta gấp cái gì, tên đầu trọc kia muốn chết thì để hắn chết đi!”

Cốc Thanh Sơn nhìn tình cảnh này thì cảm thấy rất khó chịu, cực kỳ khó chịu.

Ông biết rõ thực lực của Lục Vân căn bản không cần e ngại Ông Chính Nguyên, chỉ là lần này nếu hắn ra tay nhất định sẽ nổi danh ở Côn Luân.

Vậy trước đó diễn nhiều như vậy có ý nghĩa gì?

Không có ý nghĩa!

Cốc Thanh Sơn có lòng riêng, bên ngoài nói với Lục Vân là nên khiêm tốn, muốn giúp hắn tránh một chút phiền toái, nhưng thực chất là hi vọng có thể độc chiếm Lục Vân.

Độc chiếm, dùng từ này không có vấn đề gì.

Một cái đùi một người ôm và một trăm người ôm là hoàn toàn khác nhau.

Lục Vân mới hai mươi tuổi đã có thực lực nghịch thiên như thế, thiên phú tu luyện gần như vô địch trên toàn bộ Côn Luân thì thật sự là nghịch thiên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận