Một khi tin tức này truyền ra thì Côn Luân nhất định sẽ chấn động.
Cái này đã không liên quan gì đến người kế thừa ý chí của Thanh Đế nữa, dù Lục Vân không phải người thừa kế thì chỉ dựa vào thực lực mạnh mẽ và thiên phú nghịch thiên này cũng sẽ trở thành người mà đông đảo tông môn tranh nhau lôi kéo.
Thậm chí còn thu hút hấp dẫn hơn thân phận người thừa kế nhiều.
Người thừa kế tương đương với cơ duyên, với tiềm lực, lôi kéo hắn là một loại đầu tư, hi vọng trong tương lai sau khi Lục Vân trưởng thành thì mình có thể được nhờ vả.
Nhưng hôm nay nếu Lục Vân ra tay, lộ ra thực lực của hắn thì đã không phải là một loại đầu tư tương lai, mà là cái đùi có sẵn để ôm.
Đây chính là nguyên nhân Cốc Thanh Sơn không hi vọng Lục Vân ra tay.
Nhưng ông biết không có khả năng.
Lục Vân tức giận như vậy nhất định là vì Ông Chính Nguyên xuất hiện quấy rầy đến Lâm Thanh Đàn, tính cách hắn bá đạo như thế thì làm sao có thể nhịn nổi cục tức này?
Cho nên Lục Vân nhất định sẽ ra tay dạy dỗ Ông Chính Nguyên.
Cốc Thanh Sơn biết rõ điểm này nên chỉ có thể thầm than trong lòng.
Vẻ mặt của Cốc Thanh Sơn bị Lữ Khinh Nga nhìn thấy hết, lập tức làm người đàn bà xinh đẹp này rất hoang mang.
Đây là loại phản ứng gì thế này?
Lữ Khinh Nga nhớ lại cảnh vừa rồi Lục Vân rời đi, nhớ lại khí tức lạnh lẽo làm bà run sợ một cách khó hiểu, mơ hồ cảm thấy chuyện này không đơn giản.
Cho nên khi Mạc Thanh Uyển thỉnh cầu bà đi qua làm người trung gian, Lữ Khinh Nga đã từ chối.
Nghe rất vô tình, nhưng kỳ thật cũng là một loại thăm dò.
Bà muốn xem tên đầu trọc này lấy can đảm từ đâu ra mà dám to gan chạy tới cản Ông Chính Nguyên lại, còn mở miệng mắng ông ta chó sủa.
“Nếu hắn thật sự có bản lĩnh thì không cần ta đi khuyên bảo, nếu hắn không có bản lĩnh còn dám ngông cuồng như vậy thì cũng do tự tìm, chết không có gì đáng tiếc, không đáng để ta cứu.” Lữ Khinh Nga yên lặng nghĩ như vậy.
Lúc này Ông Chính Nguyên không nói một lời đứng ở giữa không trung, phi kiếm dưới chân hơi run lên, đã đói khát khó nhịn muốn uống máu của Lục Vân.
Thanh kiếm này là pháp khí do Ông Chính Nguyên tế luyện ra, phản ứng của kiếm đại diện cho tâm tình của ông ta.
Rất tức giận.
Sát ý cuồn cuộn.
Tên đệ tử Đan Dương Tông không có cả sợi lông này dám mắng ông ta là chó?
Xem ra Đan Dương Tông sống dễ chịu thoải mái quá rồi.
Hai mắt Ông Chính Nguyên phóng ra tia sáng nguy hiểm, giận quá thành cười: “Người đứng đầu của Đan Dương Tông đều là rùa đen rút đầu, còn thứ không có một sợi lông chẳng biết từ đâu chui ra như ngươi dám nhảy ra tìm cảm giác tồn tại, ngươi muốn chết đến thế sao?”
Ông Chính Nguyên vừa muốn tìm người đến giết gà dọa khỉ để làm Đan Dương Tông khiếp sợ, không nghĩ đến tên đầu trọc này liền xông lên, thật là hợp ý ông ta.
Lục Vân lắc đầu nói: “Muốn giết tôi thì thứ phế vật như ông còn chưa đủ tư cách, ngược lại nếu như ông không muốn chết thì lập tức quỳ xuống nói xin lỗi.”