Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực Phẩm

“Cuồi cùng, ta khuyên một câu, có kiếp sau nên khiêm tốn một chút, cứ làm ầm ĩ lên chỉ khiến người khác chê cười thôi.”

Người đàn ông nói một hơi, sát khí đạt đỉnh điểm, mỗi một bước chân như mãnh hổ xuống núi, chân khí cuộn trào ầm ầm, gào thét tuôn ra.

Kim Đan kỳ?

Lục Vân nhíu mày.

Hắn luôn cho rằng phần lớn người tu luyện, nhất là đã Kim Đan kỳ hẳn là đều đang ở Côn Lôn. Nhưng xem ra cũng không hẳn là như thế.

Trước mắt, người đàn ông xa lạ này rõ ràng không tới từ Côn Lôn, nhưng hắn ta lại là một người tu luyện, hơn nữa còn đang Kim Đan kỳ…

Chẳng lẽ thật sự như lời hắn ta nói, thế giới này phức tạp hơn mình tưởng nhiều, còn hơn cả Côn Lôn?”

Lục Vân nhíu mày suy tư.

Dù kẻ địch ngay trước mặt hắn vẫn không động đậy, cẩn thận hồi tưởng lại lời người đàn ông nói.

Tên kia thấy hắn như vậy, không nhịn được cười: “Sợ choáng váng rồi à? Hiện tại đã biết hành vi trước kia của mình buồn cười thế nào chưa? Một Thần Quân như ngươi trong mắt bọn ta cũng chỉ là con kiến hôi mà thôi!”

Hắn ta thấy Lục Vân đang ngây người ra đó, còn tưởng hắn đã bị khí thế của mình chèn ép.

Kim Đan kỳ, bất kể là ở Côn Lôn hay trong thế giới này đã là tồn tại cực kì kinh khủng, đủ để xưng bá một phương.

Người đàn ông có tự tin này!

Xẹt!

Trong nháy mắt người đàn ông đã xông tới trước mặt Lục Vân, sát ý trong cơ thể và chân khí đồng thời bắn ra, tụ thành một lực lượng kinh khủng, đánh vào đầu Lục Vân.

“Thấy rõ chưa, đây mới là Thí Thần, sai, phải gọi là bóp chết một con kiến.”

Người đàn ông cười tự tin, bàn tay đánh ra đồng thời còn chế giễu Lục Vân một câu.

Cái liên minh Thí Thần kia đúng là một chuyện cười, Thí Thần trong mắt bọn họ, đối với người đàn ông cũng chỉ là con kiến hôi dễ dàng bóp chết được thôi.

Thiên Sáp Vương?

Vân Thiên Thần Quân?

Chó má!

Chỉ lười để ý mà thôi, nếu không phải Lục Vân quá khoa trương thì hắn ta cũng chẳng thèm ra tay.

Đùng!

Chân khí nổ tung.

Lúc này, lông mày Lục Vân đột nhiên giãn ra, nhếch miệng cười nói: “Ngươi nói không sai, bóp chết một con kiến rất đơn giản, chỉ là con kiến đó là ngươi đấy!”

Ánh mắt Lục Vân đột nhiên sắc bén, một tay đưa ra, tóm đúng cổ tay người đàn ông.

Sau đó hắn đột nhiên lùi lại, hóa thành từng cái tàn ảnh, nhanh chóng lùi về phía sau, gần như chỉ trong một hơi thở hắn đã lui về chừng hơn trăm thước.

Còn Lục Vân một tay cầm chặt lấy cổ tay người đàn ông, nói cách khác chỉ trong thời gian ngắn, hắn đã kéo tên đàn ông này ra xa cả trăm mét.

Rầm!

Sau khi kéo ra một đoạn dài, Lục Vân dừng lại, đồng thời lên gối một cái.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui