Lục Vân chần chừ một chút rồi gật đầu.
Từ ba con U Hồn tộc hắn tiếp xúc trước đó thì đúng là kẻ địch của nhân loại, chúng nó coi nhân loại như ký chủ, điều khiển ý thức của nhân loại, chắc chắn không có ý đồ tốt.
Lục Vân nhìn về phía Diệp Khuynh Thành, nói: “Chị Khuynh Thành, trong khoảng thời gian này mọi người đừng ở lại biệt thự nữa, không phải chị sáu nói đã mua rất nhiều nhà trong thành phố sao, mọi người đến một chỗ nào đó của chị ấy ở tạm đi, hoặc ở lại nhà họ Diệp cũng được.”
Chỗ này đã bị lộ, không còn an toàn nữa, không biết lúc nào U Hồn tộc sẽ tìm tới.
Dời tới nơi khác, tuy rằng không an toàn hoàn toàn, nhưng ít ra sẽ bớt nguy hiểm một chút.
Diệp Khuynh Thành gật đầu nói: “Chị hiểu ý em.”
Tiếp theo, Lục Vân nhìn Liễu Yên Nhi, do dự một chút, nói: “Chị Yên Nhi, ngày mai chị đi theo em đến Võ Minh ở thủ đô đi.”
“Đến Võ Minh ở thủ đô?” Liễu Yên Nhi kinh ngạc hỏi: “Đến đó làm gì, chị và Võ Minh không liên quan gì cả.”
“Chị Yên Nhi, chị còn nhớ trước kia chị nói với em, trong ký ức của chị có một phần ấn tượng về Ám Ảnh các không, thực ra trước kia nó chính là thế lực ngầm của Võ Minh.”
“Cái gì?”
Lời Lục Vân nói khiến cả ba cô gái đều thở ra một hơi, trên mặt lộ ra vẻ khó tin.
Sau khi trở thành người tu luyện, Liễu Yên Nhi đã nói thẳng với các chị em, cô từng gia nhập vào Ám Ảnh các, cho nên bọn họ đều biết Ám Ảnh các là một tổ chức sát thủ.
Còn Võ Minh đại diện cho chính nghĩa.
Hai tổ chức này không ngờ lại cấu kết với nhau, đúng là nằm ngoài dự đoán của mọi người.
Quan trọng là mấy cô gái vẫn còn suy nghĩ rất đơn giản, không thể hiểu được rằng chính nghĩa và bóng tối không chỉ có quan hệ đối lập với nhau mà còn có một cách dung hòa khác, trợ giúp và sống dựa vào nhau.
Ba cô gái đều rất kinh ngạc, Lục Vân vừa cười vừa nói thêm một câu: “Chỉ là chuyện trước đây thôi, hiện giờ có lẽ đám người Võ Minh đó cũng không dám chơi kiểu thế nữa đâu.”
Sở Phán quyết của Võ Minh thành lập ra chí ít cũng khiến cho những thứ mục nát đó không lan tràn ra nữa.
Chờ đã…
Sở Phán quyết Võ Minh?
Lục Vân đột nhiên nghĩ tới cái gì.
“Sở Phán quyết Võ Minh!” Lục Vân nhỏ giọng lặp lại một lần nữa.
Trong khoảng thời gian gần đây, hành động của hắn không nhiều, quen biết các chị là một việc, nhưng chuyện này không liên quan chút nào đến U Hồn tộc.
Chuyện thứ hai là đánh tan Liên minh Thí Thần, nhưng từ lời nói của con U Hồn tộc kia có thể thấy đây cũng không phải nguyên nhân ảnh hưởng tới lợi ích của chúng nó.
Bởi vì con U Hồn tộc kia coi đám người Liên minh Thí Thần như tôm tép mà thôi, cực kì khinh thường, nên đây cũng không phải lý do.
Vậy cũng chỉ còn lại một khả năng là Sở Phán quyết Võ Minh!
Mà đối tượng mà Sở Phán quyết Võ Minh nhằm vào, cũng động tới lợi ích của Võ Minh, nói cách khác…
Lục Vân cười lạnh nói: “Xem ra Võ Minh tại Long Quốc chúng ta còn phức tạp hơn em tưởng!”