Nói xong bà đuổi theo cái đầu bóng loáng kia.
Hai người còn lại lấy lại tinh thần, nhìn nhau cười khổ.
Sao bọn họ không rõ, Lữ Khinh Nga cũng giống bọn họ, thấy cái đầu bóng loáng là tưởng Lục Vân.
Quả nhiên, lát sau đã thấy Lữ Khinh Nga hùng hổ quay về.
“Đúng là chuyện kì lạ năm nào cũng có, năm nay còn nhiều hơn, học gì không học, đi học cạo trọc đầu. Còn bảo đây là trào lưu mới của Đan Dương tông, đúng là quái đản!”
Thấy Lữ Khinh Nga thẹn quá hóa giận, Mạc Thanh Uyển nén cười nhưng vẫn không nhịn được mà trêu: “Ấy, mẹ xem bên kia còn có bảy tám Lục Vân nữa kìa.” . truyen bjyx
Lữ Khinh Nga quay lại nhìn, quả nhiên có bảy tám cái đầu bóng loáng đang đi cạnh nhau.
Nhìn trông rất dở hơi.
Vẻ mặt Lữ Khinh Nga càng xấu hổ hơn.
Bảy tám cái đầu bóng loáng, mặc đồng phục của Đan Dương tông, hình thể mấy người còn tương tự nhau, nhìn từ đằng sau không biết là ai với ai.
Như sinh đôi vậy.
Sinh đôi…
Cơ thể Lữ Khinh Nga run lên, hai mắt thất thần, trên mặt cũng xuất hiện vẻ đau khổ.
Thai đôi!
Hình như Lữ Khinh Nga nhớ lại được chuyện gì. Đó là câu chuyện bà luôn giấu dưới đáy lòng, mãi không muốn nhớ lại.
Đúng là năm đó bà đã sinh ra một cái thai đôi.
Chỉ là chưa đặt tên được thì đã bị người khác trộm mất một đứa.
Lữ Khinh Nga vì chuyện này mà trầm cảm một thời gian dài, mãi mới có thể thoát ra được.
Từ đó về sau, người của nhà họ Mạc không dám nhắc tới chuyện này trước mặt Lữ Khinh Nga, chỉ có thể yên lặng phái người đi tìm, gần như lật cả Côn Lôn lên nhưng không có tin tức gì.
Bọn họ thấy Lữ Khinh Nga suốt ngày lấy nước mắt rửa mặt, nên dùng chút thủ đoạn, phong ấn ký ức đó lại.
Nhiều năm như vậy cuối cùng cũng tới.
Mãi tới hôm nay khi nhìn thấy mấy cái đầu bóng loáng, bà bỗng liên tưởng đến chữ thai đôi, ký ức bị phong ấn sâu trong trí óc của Lữ Khinh Nga như vỡ ra.
Điên cuồng ào ạt.
“Thai đôi…”
“Mẹ, mẹ sao vậy?”
Mạc Thanh Uyển thấy Lữ Khinh Nga đột nhiên đau đớn ôm đầu nói nhảm cũng hoảng hốt.
“Tỉnh Giang Nam…”
Lữ Khinh Nga ngẩng phắt đầu dậy, nắm chặt lấy cánh tay Mạc Thanh Uyển, móng tay bấm sâu vào thịt cô ấy, khiến Mạc Thanh Uyển hơi nhíu mày.
Nhưng lo âu trong lòng cô ấy còn lớn hơn.
Trước đây cô ấy chưa từng thấy mẹ như thế này.
“Thanh Uyển, đi, bây giờ quay về thư viện Vân Sơn, cùng mẹ đến nhà họ Chu!”