Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực Phẩm

Suốt quãng đường đi, Lữ Khinh Nga không hề giải thích chút nào.

Cho tới bây giờ khi nhìn thấy Vương Băng Ngưng, một cô gái giống hệt như mình, Mạc Thanh Uyển đột nhiên hiểu ra.

Thì ra mình còn có một người từng nằm cùng bào thai… là chị gái, hay em gái?

Mạc Thanh Uyển không rõ ràng lắm, vì tuổi hai người xấp xỉ nhau, nhìn từ xa không rõ được ai lớn hơn.

“Con gái, đây là chị gái ruột của con, Mạc Thanh Uyển, ra đời trước con mấy phút…”

Hai mẹ con gặp lại, Lữ Khinh Nga đã hoàn toàn nhớ lại chuyện năm đó ký ức bị phong ấn cũng hoàn toàn được cởi bỏ.

Bà rơi nước mắt, gương mặt tràn đầy vui sướng.

Bà nắm chặt tay Vương Băng Ngưng, giới thiệu Mạc Thanh Uyển cho cô, sau đó định nói gì với Mạc Thanh Uyển, nhưng vừa mở miệng thì hơi khựng lại.

Vương Băng Ngưng phản ứng kịp, nói: “Mẹ, con bây giờ tên là Vương Băng Ngưng.”


“À à.” Lữ Khinh Nga gật đầu, giới thiệu: “Thanh Uyển, đây là em gái ruột của con, Băng Ngưng.”

Ba mẹ con lại thấy bùi ngùi.

Vương Băng Ngưng lau khô nước mắt, nói: “Mẹ, chị gái, chúng ta vào trong ngồi.”

“Ừ.”

Ba người chuẩn bị quay vào phòng nghỉ, nhưng lúc chuẩn bị đặt chân vào thì Lữ Khinh Nga đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn về một phía ở bên ngoài, quát lên: “Cút!”

Gần nhà nghỉ có một vị Kim Đan kỳ của nhà họ Chu.

Sau khi Chu Lưu báo cáo tình hình bên này cho Chu Cao Phong xong thì nhanh chóng quay về Giang Nam, đồng thời nghe lời Chu Cao Phong dặn dò, sắp xếp người ở đây canh chừng “Mạc Thanh Uyển”.

Khi thấy hai Mạc Thanh Uyển xuất hiện, vị Kim Đan kỳ này của nhà họ Chu mờ mịt, nhưng nhanh chóng phản ứng lại.

Sinh đôi.


Xác nhận suy đoán của Chu Cao Phong.

Thấy Lữ Khinh Nga phát hiện ra mình tồn tại, người này đương nhiên không thể rình thêm nữa, thức thời rời đi.

Ở thư viện Vân Sơn, thân phận của Lữ Khinh Nga không thấp, không phải người mà một cấp dưới của nhà họ Chu như hắn có thể trêu vào.

Ba mẹ con Lữ Khinh Nga quay về phòng khách của nhà nghỉ, tâm trạng ổn định hơn nhiều.

Tuy rằng Vương Băng Ngưng không chủ động hỏi nhưng Lữ Khinh Nga sợ cô oán giận nên chủ động nói chuyện năm đó cho Vương Băng Ngưng.

Vương Băng Ngưng cảm thấy thoải mái.

Cô biết năm đó chắc có nguyên nhân bất đắc dĩ gì, thì ra không phải mình bị vứt bỏ mà bị trộm đi.

Lữ Khinh Nga nắm chặt hai tay Vương Băng Ngưng, yêu thương nói: “Băng Ngưng, mấy năm qua con cực khổ rồi.”

Vương Băng Ngưng lắc đầu: “Không khổ…”

Từ khi cô có nhận thức, ngay khi ở viện mồ côi ánh Dương, dù là cô nhi nhưng cô vẫn nhận được sự ấm áp từ nơi đó, có nhiều chị em chơi cùng, không hề cô đơn.

Vương Băng Ngưng kể lại một lần những chuyện cô đã trải qua.

Lữ Khinh Nga nghe cô kể từ lúc biết nhận thức đã ở viện mồ côi, trong lòng hơi nghi hoặc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận