Lữ Khinh Nga nghiêm túc lên, nói: “Băng Ngưng, con có đàn ông rồi sao, bây giờ đang ở đâu, có thể cho mẹ gặp một lần không?”
Bà muốn xem xem người đàn ông to gan đó là ai.
Nghe con gái nói thì hình như đó cũng là một người tu luyện, nhưng dù thế cũng chưa chắc đã xứng đôi với con gái mình.
Lữ Khinh Nga nghĩ như vậy nhưng sẽ không nói ra.
Dù sao cũng mới làm quen lại với con gái, nhiều chuyện phải từ từ giải quyết.
Cho nên Lữ Khinh Nga chỉ nói muốn gặp người kia chứ không nói thêm gì khác.
Vương Băng Ngưng lắc đầu nói: “Cậu ấy ra ngoài làm việc, có lẽ phải một thời gian nữa mới về nhà.”
“Chậc, đúng là quá đáng tiếc, mẹ còn muốn nhìn thấy con rể tương lai sớm một chút!”
Lữ Khinh Nga giả vờ thở dài một tiếng, chỉ là khi nói mấy chữ “con rể tương lai”, rõ ràng nhấn mạnh một chút, giống như cắn răng nhả ra.
Vương Băng Ngưng không phát hiện ra điều gì lạ.
Lữ Khinh Nga đột nhiên sáng mắt, nói: “Băng Ngưng, con vừa nói con cũng là người tu luyện ư? Bây giờ con đang ở cảnh giới gì, có thể nói cho mẹ biết không?”
Từ khi nhìn thấy Vương Băng Ngưng, bà không cảm nhận được khí tức của người tu luyện.
“À… mới Luyện Khí kỳ tầng một.”
Vương Băng Ngưng gãi gãi đầu, rất thẹn thùng nói.
Luyện Khí kỳ…
Hơn nữa mới tầng một?
Lữ Khinh Nga vô cùng đau lòng, lấy gen tốt của bà và chồng, con gái sinh ra chắc chắn sẽ có tư chất không tệ.
Nếu như Vương Băng Ngưng không bị người trộm đi, bình thường lớn lên ở thư viện Vân sơn thì chắc chắn không chỉ mới Luyện Khí kỳ ở độ tuổi này.
Tên trộm thiếu đạo đức quả thực không thể chết tử tế!
Lữ Khinh Nga lại chửi bới!
Thực ra bà không biết thời gian Vương Băng Ngưng trở thành người tu luyện quá ngắn, có thể tới Luyện Khí kỳ tầng một đã là thiên phú dị bẩm rồi.
Đổi lại những người khác, trong thời gian ngắn như vậy có khi còn chưa ngưng tụ được chân khí.
“Băng Ngưng, quay về thư viện Vân Sơn, mẹ sẽ dùng hết sức bồi dưỡng cho con, mau mau bù đắp lại phần tu vi trước kia không thể tu luyện, sau đó nhận tổ quy tông thôi! Con là người nhà họ Mạc, cũng phải sửa lại họ.”
Vương Băng Ngưng mới Luyện Khí kỳ tầng một, đến thư viện Vân Sơn thì chẳng tính là gì, thậm chí còn bị người khác khinh thường.
Nhưng Lữ Khinh Nga không quan tâm, con gái của mình không ngu hơn người khác.
Lữ Khinh Nga tin rằng mình có thể bồi dưỡng được cho Vương Băng Ngưng, không chắc có thể theo kịp những người khác nhưng chí ít có thể giúp cô đạt được Trúc Cơ kỳ trước ba mươi tuổi.
Lữ Khinh Nga rất tự tin.
Vương Băng Ngưng trầm ngâm nói: “Mẹ, con nhất định sẽ theo mẹ về thư viện Vân Sơn xem thế nào, nhưng đổi họ thì không cần, hiện tại con dùng cái họ này rất tiện.”
Làm một Vương Băng Ngưng hơn hai mươi năm, đột nhiên bị sửa thành Mạc Băng Ngưng, không được quen cho lắm.