Có một người xuất hiện thôi cũng sẽ thành đối tượng bị tình nghi.
Nếu như người nhà họ Chu biết Lục Vân liên quan đến Đan Dương tông, trên cơ bản có thể kết luận Lục Vân chính là hung thủ giết người.
Đến lúc đó Chu Cao Phong sao mà chịu bỏ qua?
Tuy rằng thực lực Lục Vân rất mạnh, Chu Cao Phong không phải đối thủ của hắn, nhưng dù sao nhà họ Chu cũng là thế gia ở thư viện Vân Sơn, nếu như điên lên cũng là chuyện khiến người ta đau đầu.
Lữ Khinh Nga cảnh báo xong, vẫn cảm thấy chưa đủ đảm bảo, bèn nói với Diệp Khuynh Thành: “Khuynh Thành, cháu suy nghĩ lại một chút, có muốn đi cùng bọn ta về thư viện Vân Sơn không?”
Bà lo lắng cho Lục Vân nhưng không nhiều.
Vì Lục Vân rất mạnh, vả lại với cơ duyên của Lục Vân thì sẽ không dễ dàng gặp chuyện không may.
Lữ Khinh Nga lo cho Diệp Khuynh Thành hơn.
Diệp Khuynh Thành mới Luyện Khí kỳ.
Nhà họ Chu không phát hiện ra Lục Vân thì thôi, sợ là phát hiện ra sự tồn tại của hắn rồi, sẽ dùng Diệp Khuynh Thành để uy hiếp, khi đó tình hình sẽ cực kì nghiêm trọng.
Lữ Khinh Nga cũng lo lắng cho Diệp Khuynh Thành.
Đến nhà họ Mạc ở sẽ an toàn hơn ở đây nhiều.
Diệp Khuynh Thành suy nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn từ chối.
Vừa nãy cô đã gọi điện thoại nhắc nhở Lục Vân, nhất định hắn sẽ chú ý.
Tránh ở nhà họ Mạc, cũng không phải biện pháp hoàn hảo.
Cũng không thể ở đó cả đời đúng không?
Tỉnh Vân Quý, một thôn trang nhỏ ở thị trấn phía nam.
Liễu Yên Nhi đã tế bái xong, đôi mắt hơi sưng đỏ.
Hơn hai mươi năm qua đi, có thể tìm về quê hương của mình đúng là không dễ dàng.
May mà trưởng thôn ở đây cũng để ý, mấy năm nay luôn hỗ trợ quét tước từ đường, nếu không chỗ này đã biến thành bãi đất hoang từ lâu rồi.
Trước kia cũng là ông ấy lập bài vị giúp.
Liễu Yên Nhi tế bái xong, đi cảm ơn thôn trưởng một hồi, sau đó hai người mới quay về Giang Nam.
Lúc cách trấn nhỏ còn vài bước chân, đột nhiên nghe thấy tiếng huyên náo, hỏi ra mới biết thì ra Vân Lộc đại sư xuất hiện ở đây, đồng thời vẽ tranh tại chỗ cho mọi người.
Vân Lộc đại sư chính là nhân vật nổi tiếng trong giới hội họa.
Xuất hiện ở đây đương nhiên sẽ khiến mọi người xôn xao.
Liễu Yên Nhi xiết chặt tay, ha một tiếng nói: “Hay cho một tên Vân Lộc đại sư, bà đây cũng muốn xem là thần thánh phương nào!”
Cô vừa tế bái cha mẹ xong, tâm trạng phiền muộn muốn đánh người, không ngờ đúng lúc đụng phải Vân Lộc đại sư hàng giả, không phải nên túm lại xả cho bõ tức sao?
Liễu Yên Nhi biết, Tiểu Lục Vân chính là Vân Lộc đại sư, cho nên Vân Lộc đại sư kia chắc chắn là hàng giả.
Lục Vân biết tính nóng nảy của cô, vừa cười vừa nói: “Cứ xem đã rồi tính.”
Hắn đội mũ lưỡi trai màu đen, che cái đầu bóng loáng lại, trên mặt đeo khẩu trang và kính râm, che giấu thân phận rất dẽ.
Đây là nhân vật được công chúng để ý, hoặc ai nhận ra hắn là Vân Thiên Thần Quân thì cũng phiền.
Lục Vân rất hoài niệm cảm giác nghênh ngang đi trên đường trước kia, khi mọi người chẳng biết hắn là ai, muốn làm gì thì làm.
Bây giờ không được.
Đường đường là Vân Thiên Thần Quân, sao có thể thể hiện mình như một tên lưu manh được đây?
Tuyệt đối không được!
Hai người đi theo dòng người, tới trước một bức tranh than, đối diện với bức tranh đó là một người đàn ông lôi thôi lếch thếch.
Ước chừng bốn năm mươi tuổi, tóc rối bù, râu ria xồm xoàm, cứng ngắc.
Nếu như trươc mặt ông ta có một cái bát vỡ, nói ông ta là ăn mày thì cũng không lạ.
Nhưng trước mặt ông ta không phải bát vỡ, mà là bức tranh than.
Rất kỳ diệu.
Dáng vẻ lôi thôi, không tính là nhếch nhác, mà trông cũng phá cách, phóng khoáng cực kì, rất có hơi thở nghệ thuật.
Điều này ngược lại khiến mọi người càng tin ông ta là Vân Lộc đại sư.