Bàn tay của thanh niên tóc xanh lập tức bị đóng chặt trên mặt bàn, sửng sốt một hồi, thẳng đến lúc trông thấy chất lỏng màu đỏ tươi tuôn ra mới đột nhiên phục hồi tinh thần, sau đó chính là một cảm giác đau đớn vô cùng kịch liệt.
"Má! Khốn kiếp! Dám đâm thủng tay tao, giết chết hắn ngay cho tao! A——"
Biểu cảm trên mặt của tên thanh niên tóc xanh xen lẫn thống khổ cùng phẫn nộ, gào lên một tiếng, lập tức làm mấy thanh niên vẫn còn ngỡ ngàng bên cạnh bừng tỉnh.
Bốp bốp!
Bọn họ gần như đồng thời cầm chai bia lên đập vỡ, từng người một tức giận chỉ về phía Lục Vân.
"Để tôi xem ai dám ra tay!"
Nhưng ngay khi bọn chúng chuẩn bị ra tay, đột nhiên nghe thấy một tiếng quát đầy uy lực vang lên, tiếp theo là thấy Dương Chấn Nham đi về phía này, vẻ mặt uy nghiêm.
Dương Chấn Nham vốn đã uống đến choáng váng, nhưng bị trận ồn ào bên này làm chấn kinh đến toát mồ hôi, rượu cồn trong cơ thể cũng tán đi không ít.
Bình thường tính cách ông ta tương đối hiền hòa, nhưng lúc này tức giận lên, trên người tự nhiên tỏa ra cảm giác uy nghiêm áp người.
Mấy thanh niên đầu tóc sặc sỡ kia rõ ràng đã bị dọa sợ, tay cầm chai bia cũng không dám nhúc nhích.
Tóc xanh cả giận nói: "Đám nhát gan này, còn thất thần làm gì, mau ra tay đi..., cậu của tao là Trưởng đồn cảnh sát, xảy ra chuyện ông ấy cũng sẽ giúp chúng ta giải quyết, các người sợ cái quái gì nữa...?"
"Hừ, Trưởng đồn cảnh sát, thật là oai phong ha, cậu lập tức gọi điện thoại cho người cậu đó tới đây, tôi cũng muốn nhìn thử xem ông ta có thể chịu trách nhiệm giúp các cậu như thế nào!"
Dương Chấn Nham tức giận vô cùng, chỉ là Trưởng đồn cảnh sát nho nhỏ lại dám cả gan làm loạn, dung túng ra một đứa cháu trai ngang ngược như thế.
Còn coi vương pháp ra gì hay không hả?
Mấy thanh niên kia thấy Dương Chấn Nham tức giận như vậy, đến Trưởng đồn cảnh sát còn không sợ, thì trong nội tâm bọn chúng càng thêm sợ hãi, nắm chặt vỏ chai bia trong tay, chậm chạp không dám ra tay, làm tên tóc xanh tức giận mắng bọn chúng nhát gan.
Chuyện này cũng không có thể trách bọn họ, nhìn bọn họ ngang tàng, nhưng thật ra chỉ có mình tóc xanh là có đủ gan.
Trước kia bọn chúng đi theo tóc xanh ăn uống miễn phí, chỉ cần tóc xanh vừa nhắc tới người cậu là Trưởng đồn cảnh sát kia… người bị bọn chúng ức hiếp liền sợ hãi rồi, nào có ai như Dương Chấn Nham, không chỉ có không kinh sợ, mà còn bảo tóc xanh gọi điện thoại kêu người cậu đó tới đây.
Không lẽ ông ấy cũng là đại nhân vật nào đó?
Hơn nữa còn có một nguyên nhân quan trọng hơn, hình như thân thủ của người thanh niên vừa dùng tăm tre đâm thủng tay đại cạ bọn chúngcũng không tồi đâu, vừa rồi bọn chúng còn chưa kịp nhìn rõ hắn ra tay như thế nào đâu.
Bởi vậy, bọn chúng căn bản không dám hành động thiếu suy nghĩ.
"Cả đám nhát cáy, bình thường ăn nhờ ở đậu tao thì một tiếng đại ca, hai tiếng cũng đại ca, giờ gặp phải chuyện mới biết cả đám đều là thùng cơm! Má! !"
Tóc xanh vô cùng phẫn nộ, lúc này dùng cái không bị đâm móc điện thoại từ trong túi ra, bấm gọi cho một số điện thoại.
"Cậu mau tới cứu cháu! Có một đứa khốn kiếp dám đâm thủng tay cháu rồi, bây giờ cháu còn đang đổ máu đây, a...! ! !"
"Con mẹ nó! Tên khốn kiếp nào dám đụng đến cháu trai của Trương Mặc, con chưa báo tên cậu ra cho hắn biết à?"
Quả nhiên Trương Mặc là cá mè một lứa với tên tóc xanh này, vừa mở miệng ra là lời thô tục.
Tóc xanh nói ra: "Con đã nói rõ thân phận của cậu cho bọn chúng nghe rồi, thế nhưng bọn chúng không tin, còn bảo con gọi điện thoại kêu cậu đến đây, cậu mau tới đi…, con đang ở quán đồ nướng lão Lưu ngay khu trực thuộc của cậu này, cậu còn chậm lát nữa là tay của con bị phế đi luôn đấy !!"
"Con chờ đó, cậu lập tức dẫn người qua, cậu cũng muốn nhìn xem là tên chó má nào dám xúc phạm người có quyền thế ở chỗ của cậu!"
Cuộc điện thoại này vừa kết nối, tóc xanh đã cố ý mở loa ngoài, hơn nữa còn chỉnh âm lượng đến mức lớn nhất, mục đích làm cho tên nhãi dám đâm tay của cậu ta thấy sợ hãi.
Nhưng mà, vẻ mặt của Lục Vân vẫn hờ hững, thậm chí còn xoay cái tăm tre kia một vòng, làm tên tóc xanh kia đau đớn mà gào khóc.
Chủ tiệm lo lắng nói: "Chú em này, cám ơn cậu đã ra tay giúp đỡ… Nhưng chúng ta không đấu lại bọn họ đâu, nếu không để tôi bồi thường ít tiền, dằn xếp chuyện này xuống đi, haizz..."
Ông ấy thở dài một hơi.
Từ đầu ông ấy cũng không biết tên tóc xanh này là cháu trai của Trưởng đồn cảnh sát, cho đến khi nghe thấy giọng nói trong đỉnh thoại lúc nãy mới biết cậu ta không phải chỉ dọa người.
Bởi vì Trương Mặc thường xuyên đến chỗ ông ăn đồ nướng nên ông ấy nhận ra giọng của Trương Mặc.
Tóc xanh gào lên: "Bồi thường tiền? Ông nằm mơ đi! Hôm nay ông đây phải cho tên khốn này vào cục cảnh sát, cho hắn mở mang mắt......A...! !"
Lục Vân lại cầm lên một cây tăm tre cắm vào bàn tay của cậu ta, máu tươi bốn phía, nhìn thấy mà rùng mình!
Dương Chấn Nham cười lạnh nói: "Đúng, đây không phải là vấn đề cần bồi thường tiền!"
Chủ tiệm bất đắc dĩ, nghĩ thầm lá gan của hai người này cũng lớn quá rồi, trải qua trận ồn ào này, chỉ sợ quái đồ nướng của ông cũng không mở cửa nổi nữa rồi, nhưng mà dù sao người ta cũng là vì giúp mình, chủ tiệm tự nhiên không thể trách cứ gì.
Không bao lâu sau, hai chiếc xe cảnh sát mở loa ồn ào chạy tới, đậu ngay trước cửa quán, sau đó là mấy tên hùng hùng hổ hổ bước xuống, cầm đầu đúng là Trưởng đồn cảnh sát Trương Mặc.
Tên tóc xanh trông thấy Trương Mặc lập tức hưng phấn kêu to nói ra: "Cậu, nhanh! Nhanh tới cứu con này, tay của con sắp không chịu nổi nữa rồi!"
Trương Mặc thấy bàn tay cháu trai mình đang bị đóng trên mặt bàn, dưới đất còn tụ thành một vũng máu thì tức giận không kìm được, cầm lấy gậy cảnh sát bước nhanh về phía Lục Vân, sắc mặt âm trầm quát: "Tên nhóc, còn không mau thả cháu trai tao ra, mày muốn chết sao!"
"Hừ, chỉ là một Trưởng đồn cảnh sát, ai cho phép ông ra vẻ ở đây?'
Ngay lúc Trương Mặc chuẩn bị ra mặt cho cháu trai mình thì đột nhiên nghe thấy bên cạnh vang lên một tiếng hừ lạnh, Trương Mặc lập tức không vui trừng mắt liếc qua, thế nhưng ngay giây sau liền bị dọa đứng hình.
"Tỉnh......Tỉnh trưởng? !"
Làm sao Trương Mặc có thể không nhận ra Dương Chấn Nham, ngay lúc nhìn rõ ông ấy, cả người Trương Mặc bị dọa đến run rẩy, sắc mặt trắng bệch vô cùng.
Tỉnh trưởng?
Quần chúng đang vây xem xung quanh, kể cả chủ quán đồ nướng, khi nghe thấy hai từ 'Tỉnh trưởng’, cũng sửng sốt một hồi.
Người đàn ông trung niên có khí thế uy nghiêm này là Tỉnh trưởng? Làm sao một Tỉnh trưởng lại chạy đến mấy quán ven đường như này ăn đồ nướng?
Cái này cũng làm người ta khó tin quá rồi!
Nhưng mà mặc kệ bọn họ có tin hay không, sự thật chính là, ngay khi Trương Mặc nhìn thấy Dương Chấn Nham thì cả người đột nhiên run rẩy như bị động kinh, xông đi lên níu lấy tóc xanh, mắng: "Bà ngoại mày! Hôm nay mày hại chết cậu rồi, hôm nay cậu không giết chết mày thì cậu không phải họ Trương nữa!".