Mấy người bên ngoài kho hàng vừa chạy vào, lúc nhìn thấy một thanh niên xa lạ bên trong thì hơi sửng sốt một chút.
Tên nhóc này là ai?
Hắn vào bằng cách nào?
Bọn họ cảm thấy vô cùng khó hiểu, canh ngay cửa kho hàng cả buổi trời, dù một con ruồi cũng không lọt vào được, hơn nữa kho hàng này cũng không còn cửa vào nào khác, giờ tên thanh niên này lại đột nhiên xuất hiện ở đây quả thật làm họ vô cùng hoảng sợ.
Nhưng mà khi nhìn đến lão đại đầu trọc đang choáng váng nằm trên mặt đất thì bọn chúng lập tức nổi giận, vứt tàn thuốc lên trên mặt đất, sau đó từng người một phóng tới chỗ đó.
"Mặc kệ tên này từ đâu tới, giết quách đi là xong!"
Mấy người hùng hổ chạy như bay tới chỗ Lục Vân, kết quả còn chưa tiếp cận được đã nghe thấy mấy tiếng ầm ầm, sau đó bọn chúng liền chỉnh tề nằm ngay bên cạnh gã đầu trọc kia, nguyên một đám mặt mũi bầm dập sưng vù, ngay cả cha mẹ cũng không nhận ra.
Còn Lục Vân tới thở dốc một cái cũng không, vẫn bình tĩnh như cũ, tựa như vừa rồi chỉ huơ tay đuổi mấy con ruồi đi mà thôi.
Quách Anh kinh ngạc.
Em kết nghĩa của Diệp tổng mạnh như vậy sao?
Vừa rồi cô ấy còn lo Lục Vân một thân một mình, có thể đối phó được nhiều người vậy không, nhưng hiện tại xem ra là cô lo lắng vô ích rồi.
"Để tôi mở trói cho cô trước, sau đó cô hãy ra ngoài chờ tôi, tôi còn có một số việc phải xử lý."
Lục Vân liếc nhìn Quách Anh, nói, trong nội cảm giác có chút cảm thán, cực kỳ bộ phục nhân tài nào đã buộc sợi dây thừng này, vừa nhìn đã biết là fan trung thành của Đông Dương Hệ Liệt rồi.
(*tên một bộ phim sẽ).
Đừng hỏi Lục Vân làm sao biết được, hãy hỏi trong máy tính Vương Băng Ngưng có gì.
......!
Trong nhóm người bắt cóc Quách Anh, chỉ có duy nhất người đàn ông đeo kiếng không ngất đi, nhưng mà lúc nãy anh ta bị Lục Vân đấm một quyền, đến giờ vẫn còn trợn trắng mắt.
Lục Vân ngồi chồm hổm xuống, dùng tay quạt quạt hai cái nói: "Tỉnh chưa?"
Tên đeo kính rốt cục không trợn trắng mắt nữa, quơ quơ đầu lấy lại tinh thần, trông thấy Lục Vân ngồi xổm trước mặt thì hoảng sợ nói: "Cậu… Cậu định xử trí tôi thế nào?"
"Chuyện gì cần nói mau nói hết ra, trước tiên thì khai ra thân phận của anh đi."
Sở dĩ Lục Vân chừa lại tên mắt kính là bởi vì hắn đoán được, tên mắt kính này hẳn là một trong những chủ mưu, mà mấy tên bị đánh ngất xung quanh, chẳng qua chỉ là bọn tay chân anh ta thuê đến.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe.
Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu.
Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất
"Tôi… Tôi là trưởng bộ phận nghiên cứu của tập đoàn Hàn Mỹ, chuyện hôm nay là do Hùng gia sai khiến tôi làm… Đúng rồi, tập đoàn Hàn Mỹ chính là sản nghiệp của Hùng gia…"
Tên mắt kính đúng là khí phách thật, Lục Vân còn chưa đụng tới anh ta, mà anh ta đã khai hết đầu đuôi gốc ngọn ra.
"Hùng gia?"
Sau khi nghe tên mắt kính trả lời, Lục Vân nhưng là khẽ chau mày, tiếp tục hỏi: "Là Hùng gia ở tỉnh thành?"
"Đúng!"
Tên mắt kính gật đầu.
Lục Vân lâm vào trầm tư.
Nếu như hắn nhớ không lầm, hình như Triệu Lỗi ở cô nhi viện cũng nói là anh ta đang ở rể Hùng gia?
Cái này thật đúng là trùng hợp.
Lục Vân suy tư một lát, bỗng nhiên lấy một cây kim châm cứu dài hơn hai mươi phân ra, tên mắt kính thấy thế lập tức hoảng sợ cầu xin tha thứ: "Tôi… lời gì nên khai tôi cũng đã khai rồi, cậu đừng..."
"Anh đúng là sợ chết, yên tâm đi, tôi sẽ không giết anh, chỉ muốn lấy của anh một giọt máu thôi."
Lục Vân nói xong thì cầm lấy ngón tay của tên mắt kính, dùng kim châm đâm vào, trích ra một giọt máu tươi, chuyện này lại làm tên mắt kính sợ không nhẹ, cả khuôn mặt đều trắng nhợt, y như bị đánh lên một lớp phấn dày.
Lục Vân cười nhạo nói: "Anh nhát gan như vậy mà còn học người ta làm cướp, sợ là người ta đánh rắm một cái cũng làm anh run sợ đi."
Tên mắt kính không dám nói lời nào, thế nhưng một màn diễn ra kế tiếp làm hai mắt anh ta trừng trừng.
Chỉ thấy Lục Vân trước mặt, đột nhiên vẽ ra một ấn phù màu xanh, sau đó đưa giọt máu vừa lấy được dung hợp vào, rồi ấn phù đó lại biến mất giữa lòng bàn tay của Lục Vân.
"Cậu… cậu là người tu đạo?"
Tên mắt kính hoảng sợ vô cùng nhìn một màn trước mắt, anh ta nằm mơ cũng không ngờ được, lần này rõ ràng anh ta đã chọc đến một người tu đạo rồi, thật sự là tự tìm đường chết mà...!
Lục Vân không trả lời anh ta, chỉ nói: "Nhớ kỹ, từ giờ trở đi anh chỉ làm theo sai bảo của tôi, nếu như anh dám chơi trò xảo trá, chỉ cần tôi động tay một cái, anh lập tức sẽ hồn về Tây Thiên, Thần Tiên cũng cứu không được.
"
Lục Vân vừa nói vừa mở lòng bàn tay ra, ấn phù vừa biến mất lại hiện lên lần nữa, mà năm ngón tay từ từ siết lại của hắn, tên mắt kính lập tức cảm thấy đầu đau muốn nứt ra, lộn xộn quỳ xuống đất nói: "Tôi không dám dở trò đâu… tuyệt đối không dám dở trò đâu… Cao nhân nói cái gì tôi đều nghe hết!"
Lục Vân gật đầu, không tiếp tục tra tấn tên mắt kính nữa, nhặt laptop của tên mắt kính lên, mở ra một file rồi gõ vào một cách phương thuốc.
"Chuyện ngày hôm nay đừng cho Hùng gia biết, nếu như bọn hắn hỏi anh có lấy được phương thuốc không, thì anh cứ đưa cái tôi lưu vào trong máy này đưa cho bọn họ, hiểu chưa?"
"Hiểu rồi hiểu rồi!" Tên mắt kính vội vàng đáp.
Lục Vân gật đầu một cái, quay người đã đi khỏi nhà kho.
Phương thuốc hắn ghi cho tên mắt kính là một phương thuốc đặc biệt, nếu như dựa theo đó chế thành mặt nạ để sử dụng, đại khái trong vòng một tuần đầu, hiệu quả sẽ không khác gì 'Khuynh Thế Dung Nhan’, nhưng qua một tuần đó, không chỉ mất hết hiệu quả mà những vấn đề gặp phải trước đó còn trở nên nghiêm trọng thêm.
Nói thí dụ muốn có tác dụng dưỡng trắng, lúc đầu màu da người đó có trắng khoảng bốn phần mười, sau khi sử dụng phương thuốc một tuần lễ, màu da có thể đạt tới sáu phần, nhưng sau một này, rất có thể sẽ đen lại còn ba phần mười
Nếu Hùng gia đã dám làm ra chuyện bắt cóc này, nói rõ bọn họ rất sốt ruột, nhất định sẽ gấp gáp chế tạo ra 'Khuynh Thế Dung Nhan’ đưa ra thị trường, nhanh chóng lấy phương thuốc cướp được chế tạo thành sản phẩm đưa ra tiêu thụ ngay, căn bản không có quá nhiều thời gian để kiểm tra đo lường sản phẩm trước khi ra mắt.
Đến lúc đó, sản phẩm tập đoàn Khuynh Thành đưa ra thị trường sẽ là thứ bù đắp cho tổn thất của mấy người bị hại kia.
......!
Bên ngoài nhà kho.
Quách Anh nhìn thấy Lục Vân đi ra, nhịn không được mà hiếu kỳ hỏi: "Lục tiên sinh, anh xử lý bọn họ thế nào vậy?"
"Tôi đưa phương thuốc cho bọn họ."
"Cái gì!"
Vẻ mặt Quách Anh thảng thốt.
Tại sao lại làm như vậy, không phải mình đã an toàn rồi sao, tại sao Lục Vân còn đưa phương thuốc cho mấy tên...!mấy tên ngoài vòng luật pháp đó
Vị em trai kết nghĩa của Diệp tổng tài thật đúng là làm người ta khó nắm bắt được mà…!.