Sau khi Quách Anh thoát khỏi nguy hiểm, cô ấy lập tức gọi điện thoại cho Diệp Khuynh Thành và nói rằng Lục Vân đã cứu mình.
Diệp Khuynh Thành quan tâm nói: “Anh Tử, cô không sao là tốt rồi, công thức không quan trọng…Tôi cho cô nghỉ phép nửa tháng để điều chỉnh lại tâm trạng của bản thân.
Tạm thời tạm thời cô không cần nghĩ đến chuyện của công ty đâu.”
Quách Anh nói: “Diệp chủ tịch, tôi không sao đâu.
Khuynh Thế Dung Nhan sẽ được tung ra thị trường sớm thôi.
Nếu như tôi…”
“Đây là mệnh lệnh!”
Quách Anh còn chưa nói xong, Diệp Khuynh Thành đã ngắt lời cô ấy.
Sau khi Lục Vân trở lại, Diệp Khuynh Thành hỏi hắn: “Tiểu Lục Vân, có phải những người đó bắt cóc Anh Tử vì công thức mặt nạ không? Em có hỏi được kẻ chủ mưu là ai không?”
Vừa rồi cô lo lắng cho Quách Anh quá nên quên mất không hỏi về chuyện bắt cóc.
Vì thế, bây giờ khi nhìn thấy Lục Vân, Diệp Khuynh Thành không nhịn được tò mò hỏi.
Cô cực kỳ muốn biết kẻ nào mất trí như vậy.
Lục Vân nói: “Chuyện này sẽ sớm có đáp án thôi.
Chị Khuynh Thành, Khuynh Thế Dung Nhan của chúng ta có lẽ phải tạm dừng một thời gian.”
“Tại sao?” Diệp Khuynh Thành nghi ngờ hỏi.
“Bởi vì chắc chắn sẽ có những người không chờ được mà có hành động.”
Lục Vân cũng không giải thích nhiều.
Ngày hôm sau, hắn chủ động liên hệ với Triệu Lôi, hỏi anh ta khi nào rảnh.
Sau khi trò chuyện một hồi, hai người thống nhất thời gian và địa điểm gặp mặt.
Đến ngày gặp mặt, Triệu Lôi nhìn thấy Lục Vân đạp xe qua cửa kính của khách sạn.
Tâm trạng của anh ta khá phức tạp.
Thực ra, ngày đó anh ta nói mời Lục Vân ăn tối chỉ là phép lịch sự giữa những người bạn cũ với nhau giống như những người bạn có quan hệ không xấu nhưng cũng không thân lắm thì nói lúc nào rảnh rỗi cùng nhau ăn cơm.
Đây là kiểu nói chuyện khách sáo.
Nếu như hai người thật sự thân thiết với nhau thì còn cần hẹn ngày hay sao, hôm đó chắc chắn bọn họ sẽ không say không về.
Thế nhưng điều khiến Triệu Lôi ngạc nhiên là Lục Vân thực sự coi trọng lời nói khách sáo này, thậm chí hắn còn chủ động liên lạc với anh ta.
Điều này có thể cho thấy cuộc sống của Lục Vân thực sự rất khốn khổ, tính toán từng bữa cơm rất rõ ràng.
Khi bước vào nhà hàng, Lục Vân thấy Triệu Lôi vẫy tay với mình.
Vì thế, hắn bước tới và nói: “Anh Triệu, lần này tôi mời anh ra ngoài là vì tôi thật sự có chuyện muốn hỏi anh cho nên bữa này cứ để tôi đãi anh!”
“Cứ ăn trước đã, trả tiền tính sau.”
Triệu Lôi lắc đầu, nghĩ rằng Lục Vân thật là, muốn ăn thì cứ ăn, không cần phải giả vờ khách sáo, anh ta sẽ không tính toán bữa ăn này.
Thấy anh ta nói vậy, Lục Vân cũng không giải thích nhiều mà hỏi: “Anh Triệu, tập đoàn Hàn Mỹ là một phần sản nghiệp của Hùng gia đúng không?”
Ngay khi Triệu Lôi nghe vậy, anh ta đã biết ý định hẹn gặp mặt ngày hôm nay của Lục Vân.
Thì ra là muốn nhờ anh ta tìm việc làm hộ.
Triệu Lôi gật đầu nói: “Đó là sản nghiệp của Hùng gia.
Người phụ trách hiện tại của tập đoàn Hàn Mỹ là anh vợ của tôi, Hùng Nhật Huy.”
“Hùng Nhật Huy.”
Lục Vân thầm nhớ tên.
Thấy hắn im lặng, Triệu Lôi cho rằng hắn ngại nói: “Thật ra cậu không cần ngại.
Ai cũng có lúc gặp phải chuyện không được như mong muốn.
Hôm khác tôi sẽ hỏi anh ấy xem có thể cho cậu một công việc không.”
Tuy địa vị của anh ta ở Hùng gia không cao nhưng muốn tìm một công việc cũng không quá khó nhưng chắc chắn công việc này sẽ không được tốt lắm, chỉ có thể nói là đủ ăn mà thôi.
Nhìn thấy Lục Vân như vậy, tới mức phải đạp xe đi ăn cơm thì chắc có lẽ yêu cầu đối với công việc cũng không cao.
Lục Vân có chút xấu hổ nói: “Anh Triệu, tôi tới đây không phải là vì nhờ anh tìm việc hộ…”
Triệu Lôi ngắt lời hắn: “Được rồi, tôi cũng đã nói hết rồi.
Cậu không phải ngại đâu.
Dù sao chúng ta cũng lớn lên cùng nhau ở cô nhi viện nên khi nhìn thấy cậu như vậy, tôi rất khó chịu.
Vì thế, cậu không cần phải giải thích đâu, tôi sẽ giúp cậu tìm một công việc để kiếm sống.”
Anh ta rất đồng cảm với Lục Vân bởi vì kể từ sau khi bước vào Hùng gia, nhìn bề ngoài có vẻ oai phong nhưng thực ra khi trở về nhà, anh ta đã phải nhẫn nhịn đủ loại cơn giận và thậm chí còn không dám nói lại.
Cho nên sau khi nhìn thấy cuộc sống của Lục Vân không vừa ý, anh ta cảm thấy hắn như thể sa ngã tận cùng thế giới.
Thấy anh ta đã nói đến như vậy, Lục Vân chỉ đành cúi đầu yên lặng ăn cơm, tìm cơ hội giải thích sau vậy!
Hai người đang ăn tối thì đột nhiên có một người phụ nữ ôm một cậu bé đang khóc xông vào nhà hàng, tức giận nói: “Triệu Lôi! Anh còn có tâm trạng ở đây ăn uống với bạn hả? Anh nhìn xem, con trai đang khóc đây này!”
Người phụ nữ này trông rất cao to, lông mày rậm và ánh mắt hung ác.
Đây chính là vợ của Triệu Lôi, Hùng Thái Liên.
Cậu bé đang nằm trong vòng tay chính là con trai của họ.
Lục Vân nhìn cậu bé đang khóc nhưng sau đó liền cau mày.
Mắt âm dương?
Mắt âm dương có nghĩa là có thể nhìn thấy những thứ mà người bình thường không thể nhìn thấy.
Trên thực tế, có rất nhiều người khi còn nhỏ đã từng trải qua tình huống này nhưng khi lớn lên thì con mắt âm dương sẽ từ từ khép lại.
Sau đó, trí nhớ của con người cũng dần trở nên mơ hồ như không có chuyện gì xảy ra.
Và sở dĩ cậu bé khóc dữ dội như vậy là vì cậu bé nhìn thấy điều gì đó bất thường qua đôi mắt âm dương của mình nên vô cùng sợ hãi.
Tuy nhiên vợ chồng Triệu Lôi lại không hề biết chuyện này nên cứ thắc mắc tại sao dạo này con trai cứ quấy khóc mãi mà không dỗ được bèn đến bệnh viện kiểm tra nhưng bác sĩ lại nói không có chuyện gì.
Khóc nhiều như vậy mà không có vấn đề gì ư?
Đương nhiên là Hùng Thái Liên không tin cho nên ngày hôm nay con trai đã khóc suốt một tiếng đồng hồ mà vẫn không dỗ được, cô ta không thể chịu nổi nữa nên hùng hổ tiến đến chỗ Triệu Lôi và nói:
“Còn ngây người ra đó làm gì? Anh là khúc gỗ hả? Mau phái người tới Giang Thành gặp ngài Dư xem sao.
Nghe nói ông ấy là thần y ở Giang Thành, em không tin không tìm ra được nguyên nhân!”
Đương nhiên là Triệu Lôi không dám trái lời, anh ta áy náy nói với Lục Vân: “Lục Vân, tôi xin lỗi.
Tôi phải đưa con trai tới Giang Thành khám bệnh đã, cậu cứ ngồi đây ăn nhé, tôi sẽ trả tiền cho bữa ăn này.”
Thế nhưng Lục Vân đứng dậy nói: “Thật ra tôi cũng là một bác sĩ.
Có lẽ tôi có thể chữa bệnh cho con trai anh.”