Trong phòng châm cứu.
Lục Vân kéo rèm lại, bởi vì hắn thực không muốn có người khác có mặt trong quá trình hắn trị liệu, đặc biệt là những cách trị liệu dành cho loại bệnh bất bình thường kiểu này thì lại càng không muốn cho người khác nhìn thấy!
Hắn lấy châm ra sau đó đâm vào bốn huyệt vị bách hội, thần môn, chiếu hải, an miên của cậu bé, sau khi châm xong, tiếng khóc của cậu bé càng ngày càng nhỏ dần, sau đó đã triệt để rơi vào giấc ngủ sâu.
Tiếp theo chỉ thấy Lục Vân dơ ngón trỏ và ngón giữa bên tay phải đặt lên vị trí giữa hai mắt của cậu bé đó, trong miệng thầm niệm khẩu quyết pháp thuật gì đó, ngay lập tức có một luồng ánh sáng màu xanh nhạt hiện lên đi vào hai mắt của cậu bé.
Mấy thứ âm nhãn kiểu này sẽ biến mất theo số tuổi con người, cho nên Lục Vân không cần dùng nhiều thao tác làm gì, hắn chỉ tạm thời phong ấn lại nó là được.
Khoảng chừng mười phút sau.
Lục Vân ôm cậu bé đi ra khỏi phòng châm cứu rồi đưa cho Hùng Thái Liên.
Hùng Thái Liên đến tận bây giờ vẫn chưa hết bàng hoàng trước sự thật về thân phận của Lục Vân, nhưng khi chính mắt nhìn thấy con trai của mình thực sự đã không còn khóc nữa thì sự bàng hoàng trong lòng lúc này đã thay đổi thành sự vui sướng bất ngờ.
“Cảm ơn Lục thần y, thực cảm ơn ngài!”
Hùng Thái Liên vừa rối rít cảm ơn Lục Vân, vừa quay đầu lại trách móc Triệu Lôi đằng sau:
“Thì ra người bạn này của anh lại là Lục thần y, sao không nói cho em biết sớm chứ?”
Triệu Lôi đầy vẻ oan uổng không biết nói gì.
Đâu phải là anh ta không muốn nói đâu, mà căn bản anh ta cũng không biết rằng Lục Vân bạn mình lại là thần y của Giang Thành này, mà kể cả giờ anh ta có nói đi chăng nữa thì chắc gì vợ đã tin.
Nói nhau xong, hai vợ chồng lại quay ra cảm ơn Lục Vân.
Nhưng Lục Vân đột nhiên lại nói:
“Hùng phu nhân à, anh trai Hùng Nhật Huy của cô là người phụ trách chính của tập đoàn Hàn Mỹ đúng không? Vậy cảm phiền khi cô về nhà chuyển lời tới anh ta rằng, “người đang làm, trời đang nhìn” khuyên anh ta nên biết tự mà sám hối.”
Hùng Thái Liên ban đầu nghe xong có hơi sửng sốt, nhưng ngay sau đó cô ta cau mày lại hỏi:
“Lục thần y à, có phải anh tôi đã động đến ngài không?”
“Đi về mà hỏi anh của cô ấy, có lẽ anh ta sẽ cho cô biết đáp án.”
Lục Vân trả lời.
Hùng Thái Liên đầy một bụng nghi hoặc đi tìm anh trai Hùng Nhật Huy của mình, đồng thời cô ta cũng bảo lại những lời mà Lục Vân đã nói cho anh trai mình nghe.
Hùng Nhật Huy nghe xong cười xùy và nói:
“Cái gì mà người đang làm trời đang nhìn chứ, để tôi xem xem tên nhóc đó có thể làm ra trò gì?”
Hùng Thái Liên hỏi:
“Anh à, anh và Lục thần y rốt cuộc đã gây nhau chuyện gì vậy?”
“Không có gì đâu, mấy chuyện thường tình chốn thương trường đó mà, em không cần hỏi đến đâu.”
Hùng Nhật Huy nói.
Hùng Thái Liên vẫn còn muốn hỏi cho rõ nhưng nhìn thấy gương mặt của Hùng Nhật Huy đầy sự bài xích nên cô ta chỉ đành biết điều mà tự ngậm chặt miệng lại, nhưng thực trong lòng vẫn thầm cảm thấy bất an.
Mấy ngày sau.
Tập đoàn Hàn Mỹ đột nhiên cho ra mắt sản phẩm mặt nạ mang tên “Lệ Nhan”
Dựa vào thế mạnh thị trường vốn có của mình, cho nên khi loại mặt nạ này vừa tung ra đã nhanh chóng đẩy lên lượt tiêu thụ lớn, đồng thời nó còn được tung hô khen ngợi hết lời, nhanh chóng trở thành một trào lưu trong giới nhà giàu.
Bởi vì bọn họ nhận thấy, hiệu quả mà loại mặt nạ này mang tới cư nhiên lại giống y hệt với cái loại “dung nhan tuyệt thế” lần trước tung ra trong buổi bán đấu giá từ thiện ở cung văn hóa thời gian trước.
Sau đó mọi người lại biết được tin tức “dung nhan tuyệt thế” bị ngừng lên sóng.
Rốt cuộc trong chuyện này có ẩn khuất gì thì chẳng ai biết cả, nhưng không khó để đoán ra được rằng phương pháp làm ra “dung nhan tuyệt thế” đã bị rơi vào tay của tập đoàn Hàn Mỹ, không những thế bên họ còn vượt mặt cả tập đoàn Khuynh Thành, họ đã cho sản phẩm lên sàn niêm yết.
Giới thương nghiệp vốn là như vậy, thắng làm vua, thua làm giặc.
Nhưng những người dùng tiềm năng mong ngóng “tuyệt thế dung nhan” đã lâu thì chẳng thèm quan tâm rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Bây giờ nếu đã có một loại mặt nạ có công hiệu sánh ngang với “tuyệt thế dung nhan” rồi thì bọn họ cũng sẽ chẳng phí hơi đi đợi “tuyệt thế dung nhàn” làm gì mà cứ chọn luôn “lệ nhan” dùng cho xong.
Rất nhanh sau, lượng tiêu thụ sản phẩm mới này của tập đoàn Hàn Mỹ đã càn quét sạch tất cả hàng, đồng thời số lượng người đặt mua còn đang tăng mạnh với tốc độ kinh khủng.
Trận chiến thương nghiệp này, liếc qua thôi cũng thấy tập đoàn Hàn Mỹ đã toàn thắng.
Sau khi hai vợ chồng Diệp Hướng Vinh biết được điều này cũng phải chửi mắng cái tên Hùng Nhật Huy đó thực sự quá mức đê tiện, và hai người họ cũng quay sang hỏi Lục Vân có muộn dùng sức mạnh của Diệp gia bọn họ để tạo chút áp lực lên tập đoàn Hàn Mỹ không.
Về phía Lục Vân, hắn có vẻ chẳng hề để ý hay quan tâm chuyện gì, chỉ cười lắc đầu nói:
“Không cần đâu, tôi tin thiện giả thiện báo, Hùng Nhật Huy dám làm ra những chuyện đó thì sau này phải trả cái giá đắt thôi.”
Khương Lam khen ngợi:
“Con rể này đúng hay, tôi biết cậu y thuật thượng thừa, trình độ sách vở cũng cao, nhưng cậu phải biết rằng, mấy cái gọi là thiện giả thiện báo ấy, chỉ dành cho những kẻ bất lực nói ra nhằm an ủi bản thân thôi, chứ sự thực đều là người hiền quá hóa bị ức hiếp, chứ cái thằng sống ác nó sống nhăn răng cả trăm năm kia kìa, bây giờ cậu muốn thỏa hiệp với Hùng Nhật Huy chẳng khác nào mang cho cậu ta cơ hội được nước lấn tới về sau.”
Lời bà vừa dứt, Diệp Khuynh Thành liền thở phì phò trở về, sau đó cô đưa một lá thư mời đến trước mặt Lục Vân nói:
“Hùng Nhật Huy đúng là ép người quá đáng!”
“Chị Khuynh Thành sao lại tức giận thế?”
Lục Vân nghi ngờ cầm lấy thư mời, nhìn thoáng qua, lại là thiệp mời tới tiệc rượu tư nhân của tên Hùng Nhật Huy kia, còn đặc biệt kính mời Diệp Khuynh Thành đến dự.
Vì tập đoàn Hàn Mỹ đã có một chiến thắng lớn cho nên Hùng Nhật Huy đã tổ chức buổi tiệc rượu này, nói là mở tiệc chúc mừng nhưng lại cố ý mời đối thủ cạnh tranh của mình đến tham dự, đây chẳng phải cố ý khích đểu sao?
Hơn nữa.
Nếu như Hùng Nhật Huy là dựa vào cách thức kinh doanh bình thường để thắng được cuộc chiến này thì Khuynh Thành không còn lời nào để nói, nhưng đằng này rõ ràng đối phương đã dùng thủ đoạn đê tiện bẩn thỉu để đánh cắp thành quả lao động của người khác mà vẫn không biết xấu hổ ở đấy diễu võ dương oai.
Diệp Khuynh Thành nghĩ thôi mà tức, ngực cô nhấp nhô như muốn nổ đến nơi.
Lục Vân vừa cười vừa nói:
“Có mỗi tấm thiệp mời cỏn con thôi mà, trông chị tức đến thảm chưa kìa, nếu như Hùng Nhật Huy thích dương oai ngạo mạn như thế thì cứ để anh ta ngạo mạn đi.”
“Em còn cười được à?”
Diệp Khuynh Thành trừng mắt nhìn Lục Vân:
“Sao em lại vô lo vô nghĩ như thế, phương pháp tạo ra mặt nạ chính là của em đó, nó chính là đứa con tinh thần của em, đứa con của em bị kẻ ác bắt cóc mất mà em có thể bình chân như vại sao?”
Diệp Khuynh Thành nghĩ lại, đúng là không nên nghe theo lời Lục Vân mà trì hoãn việc đưa “dung nhan tuyệt thế” lên sàn niêm yết, bây giờ có hối cũng chẳng biết làm cách nào nữa rồi.
Lục Vân nói:
“Thực ra thì cái phương pháp điều chế kiểu đó em còn rất nhiều, vậy nên bị lộ ra ngoài một cái em cũng chẳng khó chịu gì đâu.”
“Nhưng chị khó chịu.”
Diệp Khuynh Thành ôm lấy ngực tức giận nói:
“Chỉ cần nghĩ đến cái vẻ đầy vô sỉ ngạo nghễ của tên đê tiện kia là chị phát bực.”
“Yên tâm đi chị Khuynh Thành à, bọn họ sẽ không kiêu ngạo được bao lâu nữa đâu, không phải chỉ là một buổi tiệc rượu cỏn con thôi sao, em sẽ đi dự cùng chị.”
Lục Vân thoải mái nói.
Diệp Khuynh Thành hừ lên một tiếng rồi nói:
“Đây cóc thèm đi đấy!”
“Nhưng em muốn đi.”.