Trần Bình có một đứa con trai, tên là Trần Tử Ngang, là công tử ăn chơi nổi tiếng của Giang Thành, chỉ cần là phụ nữ mà hắn thích thì sẽ không chạy thoát.
Mấy năm nay, thiếu nữ vô tội bị hại trên tay hắn không có một trăm cũng có mấy chục.
Cho đến một ngày, Trần Tử Ngang đang phong lưu khoái lạc, đột nhiên có một sát thủ thần bí xông vào, răng rắc một cái hắn liền biến thành thái giám.
Sự kiện này đã tạo ra một chấn động rất lớn vào thời điểm đó.
Trần gia tức giận, từng xuất ra ngàn vạn tiền thưởng muốn bắt được nữ sát thủ kia, nhưng cuối cùng cũng không điều tra ra được kết quả gì.
Cuối cùng là, từ đó Trần Tử Ngang cứ như vậy từ một công tử dâm dục, biến thành thái giám tiếng tăm lừng lẫy của Giang Thành.
Trước đó không lâu, Trần gia đột nhiên tuyên bố một tin tức kết hôn, mà đối tượng kết hôn lại là Trần Tử Ngang.
Tuy rằng biết rõ Trần Tử Ngang là một người không trọn vẹn, nhưng tin tức kết hôn vừa ra, vẫn có vô số cô gái nhảy vào.
Dù sao với địa vị Trần gia , chỉ cần gả vào hào môn, là có thể bay lên làm phượng hoàng, trọn vẹn hay không trọn vẹn căn bản không quan trọng.
Cố Kiến Minh cũng cố gắng thử vận may một lần, gửi ảnh chụp của con gái ông qua, ai ngờ Trần Tử Ngang liếc một cái đã chọn trúng.
Cố Kiến Minh kích động không thôi đem tin tức này nói cho Cố An Kỳ.
Nhưng Cố An Kỳ vừa nghe người muốn cưới cô là Trần Tử Ngang, lập tức từ chối quyết liệt.
Cô ta không muốn thủ tiết cả đời.
Nhưng bây giờ, Cố An Kỳ thay đổi chủ ý.
Nam Giang đã không còn chỗ đứng của cô ta, ở lại nơi này, vĩnh viễn cũng đừng nghĩ đuổi kịp Diệp Khuynh Thành.
Cố An Kỳ đương nhiên không cam lòng.
Cô ta muốn đi Giang Bắc, cô ta muốn gả vào Trần gia, muốn mượn lực lượng Trần gia, trả thù Diệp Khuynh Thành.
Còn có Lục Vân mặt trắng chết tiệt kia, cô muốn Lục Vân phải quỳ gối dưới chân cô, giống như con chó xù, liếm gót giày của cô!
……
Lúc này Lục Vân đã về tới văn phòng tổng giám đốc.
Diệp Khuynh Thành ngồi ở trước bàn làm việc, thơ thẩn xuất thần, hiển nhiên còn đang áy náy vì tát Lục Vân một cái, thấy hắn đi vào, lập tức đứng dậy nói: "Tiểu Lục Vân, chị xin lỗi em."
Thật ra Lục Vân kỳ không có tức giận với Diệp Khuynh Thành, nhưng vẫn là xụ mặt nói: "Nếu như xin lỗi có tác dụng, còn cần cảnh sát làm gì?"
Diệp Khuynh Thành oan ức bĩu môi: "Vậy cậu muốn người ta thế nào đây?"
Vẻ mặt này của cô đáng yêu, thật sự là đáng yêu đến không thể kháng cự.
Nhưng Lục Vân vẫn là tiếp tục xụ mặt nói: "Trái tim em như bị người ta bóp nát như trái bóng xì hơi, chị cho rằng nói một câu xin lỗi là nó có thể phục hồi như cũ sao?"
Trái bóng dẹp rồi, thổi lên không phải.....!
Diệp Khuynh Thành vừa định giải thích, kết quả ngẩng đầu lại nhìn thấy Lục Vân đang nghẹn cười, lập tức phản ứng lại, hắn căn bản là đang làm bộ tức giận, cô nhất thời trừng mắt một cái nói: "Tên tiểu tử này, cậu được lắm, ngay cả chị cũng dám trêu cợt!"
Cô cầm một tập tài liệu trên bàn ném lên người Lục Vân.
Lục Vân vội vàng trốn sang bên cạnh, vô tội nói: "Chị, chị đánh em làm gì, bây giờ em là người bị tổn thương, chị nên an ủi em mới phải."
"Cậu còn giả bộ! Xem ra không cho cậu chút mùi vị, cậu không biết uy nghiêm của chị đây!"
Diệp Khuynh Thành hoàn toàn không quan tâm đến hình tượng nữ thần của mình, giương nanh múa vuốt nhào về phía Lục Vân, hai chị em đùa giỡn một trận, cuối cùng Lục Vân đầu hàng mới kết thúc.
"Nói nghiêm túc, hôm nay Nam Giang Vương và mấy đại gia tộc đưa đơn đặt hàng mấy chục tỉ, nguyên nhân có phải do cậu hay không?"
Diệp Khuynh Thành sửa sang lại xiêm y, một lần nữa khôi phục hình tượng nữ thần, khác hoàn toàn so với lúc nãy.
Lục Vân nhẹ gật đầu, nghiêm túc nói: "Vâng, bởi vì em là Vân Thiên Thần Quân, Nam Giang Vương sợ em, cho nên mới đưa đến đơn hàng năm mươi tỷ."
"Chậc chậc chậc, tiểu Lục Vân, chị phát hiện cậu đã thay đổi, lật lọng còn nhanh hơn lật giấy, trước đó không phải còn nói mình ở trên núi tu luyện làm thần tiên gì đấy mười lăm năm sao, sao giờ lại biến thành Vân Thiên Thần Quân?"
Ách......!
Thấy chị Khuynh Thành vẻ mặt không tin mình, Lục Vân đành phải tìm một cái cớ khác nói: "Kỳ thật em là một gã thần y, chữa khỏi bệnh cho mẹ của Nam Giang Vương, hắn ta là tới trả lại ân tình cho em."
"Lý do này đáng tin cậy."
Lục Vân: "......"
Năm nay, sao làm người thành thật lại khó như vậy?
Hai người đang trò chuyện, chuông điện thoại di động của Diệp Khuynh Thành đột nhiên vang lên.
Cô nhìn qua tên người gọi, lập tức ra hiệu im lặng với Lục Vân: "Là số điện thoại của chị tư cậu."
Chị tư Vương Băng Ngưng, là một phóng viên xinh đẹp.
Theo chị cả, hiện tại chị Tư đang điều tra một vụ bắt cóc vua Cát Cát ở Campuchia, nhất thời không về nước được.
Diệp Khuynh Thành rất nhanh liền tiếp điện thoại xong, Lục Vân tò mò hỏi: "Chị tư nói gì thế?"
"Không có gì, chỉ là hỏi chút chuyện buổi họp báo sản phẩm mới, chị thiếu chút nữa đem tin tức cậu còn sống nói cho cô ấy."
Diệp Khuynh Thành dí dỏm thè lưỡi nói.
Hắc hắc, chờ sau khi Tứ tỷ về nước nhìn thấy em, không biết sẽ có phản ứng gì.
Diệp Khuynh Thành nghiêm túc suy nghĩ một chút: "Chị nghĩ cô ấy hẳn là sẽ hưng phấn lột quần của cậu xuống kiểm tra cái bớt tia chớp đó."
Chạng vạng tối, hai chị em lái xe rời khỏi công ty, nhưng mà cũng không vội trở về biệt thự mà đi tới một quán ba tên là' Dạ Tường Vi'.
Lục Vân làm mặt ngây thơ nói: "Chị, em của chị ngây thơ đơn thuần, sao chị có thể mang em tới chỗ này?"
Bốp!
Diệp Khuynh Thành vỗ một cái vào gáy Lục Vân, nói: "Cậu nghĩ cái gì vậy, đây là quán bar chị Ba cậu mở, không phải cậu nói muốn cho chị ba một bất ngờ sao, đợi lát nữa chúng ta làm như vậy..."
Cô đột nhiên ghé vào lỗ tai Lục Vân vạch ra một kế hoạch, trong đôi mắt đẹp không ngừng lóe ra quang mang giảo hoạt.
Lục Vân nghe xong, vẻ mặt cổ quái nói: "Chị, bình thường nhìn dáng vẻ cao lãnh của chị, không ngờ còn xấu hơn cả em."
Bớt nói nhảm đi, mau cút xuống xe cho lão nương.
Diệp Khuynh Thành phát huy đầy đủ ưu thế chân dài của cô, một cước đá Lục Vân xuống xe, sau đó lái Porsche vào bãi đỗ xe, một mình vào quán bar.
Lục Vân thì đi dạo một vòng gần đó, thấy trên hàng vỉa hè có một cái lắc tay không tệ, vì thế liền mua lại.
Thẳng đến hai mươi phút trôi qua, hắn mới chậm rãi đi vào quán bar.