Lúc này, ở tại Diệp gia, Thẩm Kim Hoa đang đối chọi vô cùng gay gắt với Khương Lam.
Nguyên nhân của cuộc đối chọi chính là sự trở mặt của Khương Lam.
Thẩm Kim Hoa nói với vẻ châm chọc: “Khương Lam, bà cũng là người có danh tiếng ở tỉnh Giang Nam.
Ngày đó, bà đã từng thề độc, vậy mà chưa được bao lâu đã nuốt lời.
Bà không thấy xấu hổ sao?”
“Ồ, có sao? Thẩm Kim Hoa, ông nói gì thì cũng phải có bằng chứng.
Tôi đã thề khi nào, tại sao tôi lại không nhớ chứ?”
Khương Lam không chịu thừa nhận.
Thẩm Kim Hoa mắng: “Khương Lam, tôi phát hiện ra bà đúng là không biết xấu hổ!”
“Ông bảo ai là đồ không biết xấu hổ?” Khương Lam lập tức nổi giận.
“Ai là người thất hứa thì người đó là đồ không biết xấu hổ.”
“Được, tôi thất hứa đấy thì sao.
Thẩm Kim Hoa, ông có bản lĩnh thì lặp lại lời tôi nói hôm đó để xem tôi có thất hứa không.”
“Được, là do bà nói đấy.
Tôi sẽ khiến cho bà phải tâm phục khẩu phục.”
Đột nhiên, Thẩm Kim Hoa cười lạnh một tiếng.
Ông ta mở ghi âm trong điện thoại ra, một đoạn âm thanh vang lên: “Ông nói đùa gì vậy, bà đây không mù như ông.
Có chết tôi cũng tuyệt đối không để cho Lục Vân vào nhà tôi!”
Đây là nguyên văn lời nói của Khương Lam.
Chỉ là Thẩm Kim Hoa đã bí mật dùng điện thoại ghi âm lại.
Khương Lam không nhịn được mắng chửi: “Thẩm Kim Hoa, ông đúng là vô liêm sỉ!”
“Ha ha, nếu như bà giữ lời thì việc gì tôi phải ghi âm lại chứ?” Thẩm Kim Hoa phản bác.
“Ông hãy nghe kỹ lại lời nói của tôi đi, đúng là tôi nói Lục Vân không được bước chân vào Diệp gia nhưng tôi đâu có nói là con gái tôi không được phép gả ra ngoài.
Ông nói xem tôi thất hứa chỗ nào, lật lọng chỗ nào?”
Dường như Khương Lam nắm chắc phần thắng trong tay, bà ngẩng cao đầu như gà trống thắng trận.
Thẩm Kim Hoa bị phản bác ngược lại không còn gì để nói, chỉ có thể mắng Khương Lam vô liêm sỉ.
Ai mà ngờ được hai người có địa vị cao ở tỉnh Giang Nam này lại không màng đến thân phận nổ ra một trận khẩu chiến vì Lục Vân.
Vấn đề là không ai trong số họ là đương sự cả.
Diệp Hướng Vinh không xen vào được nên chỉ đành ngồi yên.
Chờ hai người không nói gì nữa, ông mới lên tiếng: “Chúng ta uống chén trà đã rồi nói chuyện tiếp được không?”
“Uống gì mà uống.
Tôi còn đang vội tới Giang Thành để thăm con rể đây, có thời gian đâu mà uống trà?”
Trận đấu khẩu này kết thúc với phần thua thuộc về Thẩm Kim Hoa.
Ông ta rời khỏi Diệp gia với vẻ phẫn nộ và càng quyết tâm muốn con gái mình gả cho Lục thần y bởi vì đây là trận chiến liên quan tới danh dự của hai gia tộc.
E rằng Lục Vân sẽ không thể ngờ rằng vấn đề tình cảm của bản thân lại liên quan tới danh dự của cả gia tộc.
Sau khi Thẩm Kim Hoa rời đi, Diệp Hướng Vinh cười khổ nói: “Vợ à, sao bà phải kích động như thế? Đó là chuyện của con trẻ, người lớn như chúng ta có làm gì cũng không ảnh hưởng tới chúng nó đâu!”
“Tại sao lại không có ảnh hưởng gì? Tôi chỉ cần nó ảnh hưởng tới tâm trạng của Thẩm Kim Hoa là được.
Nhìn thấy ông ta không vui là tôi vui rồi.” Khương Lam nói.
Diệp Hướng Vinh cười khổ nhìn Khương Lam chỉnh trang, ông không nhịn được hỏi: “Vợ, bà định đi ra ngoài sao?”
“Không phải là nói tới Giang Thành để tìm con rể của tôi sao? Lỗ tai của ông để đi đâu vậy?”
“Tôi tưởng bà chỉ muốn chọc giận Thẩm Kim Hoa thôi chứ.”
Khương Lam ăn mặc chỉnh tề, tô thêm chút son rồi nói với Diệp Hướng Vinh: “Ông đi hỏi xem khi nào Lục Vân có thể chữa bệnh cho ông, đã lâu như vậy rồi mà còn không có động tĩnh gì.”
Tuy Lục Vân nói cần 3 tháng mới chữa khỏi bệnh cho Diệp Hướng Vinh nhưng lẽ ra phải có động tĩnh gì đó chứ? Ví dụ như cần chuẩn bị gì cho việc chữa trị nhưng Lục Vân lại chẳng nói gì cả.
Khương Lam cho rằng có lẽ Lục Vân đã quên chuyện này.
Diệp Hướng Vinh nhắc nhở: “Vợ à, thật ra cũng chưa được bao lâu mà…”
Nhìn thấy Khương Lam nhìn mình chằm chằm với vẻ oán hận, Diệp Hướng Vinh tự giác ngậm miệng lại.
Vợ à, cần gì phải gấp vậy.
Hai người thu dọn đồ đạc đơn giản rồi chuẩn bị ra ngoài nhưng đúng lúc này, chuông cửa lại vang lên.
Khương Lam tức giận nói: “Được lắm, nhất định là Thẩm Kim Hoa lại quay lại.
Đúng lúc tôi còn chưa mắng đủ đâu.”
Khương Lam hung hăng mở cửa.
Bà đang định mắng chửi thì sửng sốt: “Minh Hạo?”
Người xuất hiện ở ngoài cửa là u Dương Minh Hạo.
u Dương Minh Hạo cũng bất ngờ, sau đó anh ta định thần lại nói: “Bác trai bác gái, hai người chuẩn bị ra ngoài có việc ạ?”
Diệp Hướng Vinh cười khan nói: “Chúng ta chuẩn bị tới Giang Thành…”
Biểu cảm của hai người có chút không tự nhiên.
Quan hệ giữa Diệp gia và u Dương gia khá tốt nên thân là trưởng bối cũng không thể nói thẳng ra với u Dương Minh Hạo rằng con gái mình đã có người trong lòng rồi, cháu nên bỏ cuộc đi được!
Bọn họ chỉ có thể nói qua rằng chuyện này để cho mấy đứa trẻ tự giải quyết nhưng thực chất là ngầm ám chỉ rằng đã đến lúc u Dương Minh Hạo nên buông tay.
Lần trước khi u Dương Minh Hạo tới Diệp gia và nói rằng muốn tìm Diệp Khuynh Thành, vợ chồng Diệp Hướng Vinh đã ám chỉ với anh ta như vậy.
Người thông minh như u Dương Minh Hạo đương nhiên cũng hiểu được điều đó.
Vậy mục đích anh ta tới đây hôm nay là gì?
u Dương Minh Hạo cười nói: “Hóa ra hai bác tới Giang Thành gặp Khuynh Thành, cháu có thể đi cùng được không ạ? Hai bác cứ yên tâm, nếu như Khuynh Thành thật sự không thích cháu thì cháu sẽ tôn trọng chúc phúc cho cô ấy.”
Vợ chồng Diệp Hướng Vinh nhìn nhau, cả hai ngượng ngùng không dám từ chối lần nữa.
Khương Lam chỉ đành đồng ý nói: “Được, vậy cháu hãy cùng tới Giang Thành với chúng ta.”
Trong lòng bọn họ thực sự cảm thấy xấu hổ với u Dương Minh Hạo.
Dù sao cũng chính bọn họ là người nói sẽ giới thiệu con gái mình với u Dương Minh Hạo nhưng cuối cùng lại thành một mớ hỗn độn.
Chỉ hy vọng anh ta có thể thật sự tôn trọng Khuynh Thành.
.