Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực Phẩm


Sau khi châm cứu cho Diệp Hướng Vinh xong, Lục Vân ngồi xuống nói chuyện với chị hai một lúc.

Sau đó có một bệnh nhân tới khám nên hắn không làm phiền cô nữa.

 
Sự phân công vị trí làm việc ở Hạnh Lâm đường rất rõ ràng, Dư Hồng Văn phụ trách tư vấn, Lâm Thanh Đàn phụ trách châm cứu.

Thỉnh thoảng, sẽ có một vài học trò của Dư Hồng Văn đến giúp đỡ nhưng Lâm Thanh Đàn thường yêu cầu họ kê đơn thuốc và hỗ trợ công việc châm cứu của cô.

  
Lâm Thanh Đàn học châm cứu rất nhanh, khả năng tiếp thu tốt nhưng vì kĩ năng thực hành còn yếu nên cô cần luyện tập nhiều hơn để cải thiện.

  
Lục Vân rời khỏi Hạnh Lâm đường.

Trên đường trở về nhà, đột nhiên ánh mắt của hắn trở nên lạnh lùng.

 
Có người theo dõi!
  
Lục Vân không muốn bứt dây động rừng nên hắn vẫn đi bộ rất nhàn nhã.

Hắn đi vào một con hẻm cực kỳ hẻo lánh rồi dừng lại nói: “Đã đi theo tôi lâu như vậy rồi, có thể xuất hiện được chưa?”
 
Một bóng người xuất hiện, câu đầu tiên người đó nói ra khiến Lục Vân dựng tóc gáy.

“Quả nhiên cậu là tu luyện giả.” Thanh âm của người đàn ông vang lên.

  
Lục Vân lập tức quay đầu lại nhìn, con ngươi trong mắt co rút lại.

Hắn nhìn thấy một người đàn ông đầu tóc bù xù, sắc mặt tái nhợt và toàn thân toát ra hơi thở u ám.

  
Tại sao trên người lại có thể ra hơi thở như vậy chứ?
  
Điều đáng sợ nhất chính là người đó vừa nhìn đã biết Lục Vân là tu luyện giả.


Điều đó có nghĩa là người này cũng có khả năng là một tu luyện giả.

  
“Lục Vân, có thể cậu không biết tôi nhưng tôi lại biết rõ tên của cậu, hận không thể khắc cốt ghi tâm!”
 
Lục Vân cau mày hỏi: “Giữa chúng ta có thù oán gì sao?”
 
Hắn rất chắc chắn bản thân mình chưa từng gặp người đàn ông này bao giờ.

 
“Tôi tên là Cố Kiến Minh.”
 
“Cố Kiến Minh?” Lục Vân lại nhíu mày.

  
Người đàn ông kia cười khẩy: “Cậu vẫn chưa đoán ra được đúng không? Vậy tôi sẽ cho cậu thêm một gợi ý khác.

Cố An Kỳ chính là con gái của tôi.”
  
Người đàn ông toát ra khí lạnh này chính là ba của Cố An Kỳ, Cố Kiến Minh.

  
Ban đầu khi Cố An Kỳ gả vào Trần gia ở Giang Bắc, Cố Kiến Minh cho rằng Cố gia sắp phất lên nhưng ai ngờ vào một buổi chiều nào đó, Cố An Kỳ lại phát điên còn Trần gia lại tuyên bố rời khỏi Giang Thành.

  
Cố Kiến Minh từng tìm đến Trần gia để tìm hiểu xem chuyện gì xảy ra nhưng khi Trần gia thấy ông ta, bọn họ đã đuổi đánh ông ta như kẻ thù.

  
Sau đó, trong lúc Cố An Kỳ bị điên, cô ta bị trượt chân ngã xuống nước chết đuối.

 
Cố Kiến Minh vô cùng đau lòng.

Ông ta vô tình tìm thấy một tờ giấy trong phòng Cố An Kỳ, trên đó có viết tên của Lục Vân, nét bút ghì quá mạnh xuyên thủng cả tờ giấy.

Đến tận lúc đó, Cố Kiến Minh mới biết nguyên do con gái mình ra đi.

Có vẻ như con gái ông ta bị điên có liên quan tới người tên là Lục Vân này.

 
Vì thế, ông ta đổ lỗi việc con gái mình bị chết tất lên đầu Lục Vân.

  
“Cho nên cậu đã biết vì sao tôi lại tới đây tìm cậu chưa?”
  
Cố Kiến Minh nghiến răng, trông khuôn mặt của ông ta cực kỳ dữ tợn.

Hốc mắt như bị xé toạc, biểu cảm trên gương mặt cực kỳ hung dữ,
  
Lục Vân suy nghĩ một hồi rồi nói: “Chuyện con gái ông bị chết đuối là một tai nạn nhưng tôi rất tò mò vì sao ông lại trở nên thế này?”
 
“Nói láo!”
  
Cố Kiến Minh không trả lời câu hỏi của Lục Vân, ông ta gầm lên: “Cậu đã giết con gái tôi.

Nếu như cậu không khiến nó phát điên thì làm sao nó có thể rơi xuống nước được? Hôm nay tôi nhất định phải khiến cho cậu xuống địa ngục để bồi tội với con gái tôi.”
 
Ông ta đột nhiên mở miệng và phun ra một ngụm sương mù màu đen.

Sau đó, sương mù màu đen bao phủ toàn thân trông ông ta càng thêm cổ quái.

  
Ban đầu Lục Vân còn cảm thấy Cố Kiến Minh là một người đáng thương nhưng nhìn bộ dạng hiện tại của ông ta, hắn biết rằng ông ta không còn là người bình thường nữa.

  
Đám sương mù màu đen đó là cái gì, là một âm hồn chăng?
  

Giữa hai hàng lông mày của Lục Vân có một tia sáng xanh lam.

Hắn sử dụng phép Huyền Trân nhãn nhưng những gì hắn nhìn thấy chỉ là một vệt đen, hắn không thể phân biệt được đó là gì.

 
Sau đó, đột nhiên Cố Kiến Minh ra tay tấn công Lục Vân như một bóng ma.

Luồng khí lạnh lẽo khiến cả con hẻm như chìm vào vực thẳm.

 
Lục Vân hạ thủ kết ấn, một lá bùa cổ xưa màu xanh đập về phía làn sương đen trên người Cố Kiến Minh.

Thế nhưng lá bùa không hề có tác dụng, chứng tỏ làn sương này hoàn toàn không phải là âm hồn.

 
“Rốt cuộc tại sao ông ta lại trở thành như vậy?”
 
Lục Vân né tránh một đòn của Cố Kiến Minh.

Những ngón tay của ông ta giống như những lưỡi kiếm thép sắc bén cào lên tường tạo thành 5 vết cào kéo dài.

Tiếp đó, ông ta hóa thành cơn lốc đen lao về phía Lục Vân.

  
Nhất thời vẻ mặt của Lục Vân ngưng trọng.

Thần công Vô danh lưu chuyển trong cơ thể, lòng bàn tay của hắn đột nhiên xuất hiện một ngọn lửa màu xanh lam đối đầu với Cố Kiến Minh.

  
Ngọn lửa điên cuồng thiêu đốt.

Sau khi thấy màn sương đen trên người Cố Kiến Minh có chút dao động, Lục Vân thừa thắng xông lên.

Một lúc sau, tiếng hét thảm thiết từ phía Cố Kiến Minh vang lên.

 
Thế nhưng tiếng hét này không phải là của Cố Kiến Minh mà là từ màn sương đen.

  
Rốt cuộc đây là cái quái gì vậy?
 
Lục Vân càng ngày càng tò mò.

Hắn vừa định lột màn sương đen từ trên người Cố Kiến Minh ra thì đột nhiên lại trông thấy đám sương mù màu đen co rút lại, sau đó lại nhập vào người Cố Kiến Minh một lần nữa.

  
Cố Kiến Minh ngã xuống đất.


  
Lục Vân nhìn về phía trước và phát hiện ông ta không còn hơi thở nữa.

Sau khi lật người ông ta lại, hắn phát hiện toàn bộ phần lưng trống rỗng, nhìn rõ cả xương trắng.

  
Rõ ràng làn sương đen kỳ lạ đã lợi dụng Cố Kiến Minh làm vỏ bọc để lẻn xuống lòng đất.

  
Đây là một mối nguy tiềm ẩn!
  
Vốn dĩ Cố Kiến Minh là một người không có tu vi nhưng sau khi bị màn sương đen chiếm hữu, ông ta lại có được sức mạnh tương đương với Luyện Khí tầng thứ 3.

Có thể thấy điều này rất kỳ lạ.

 
Hơn nữa, Cố Kiến Minh chỉ nhìn thoáng qua đã biết rằng Lục Vân là một tu luyện giả.

Có lẽ cũng là do màn sương đen này.

Điều này cho thấy màn sương đen này có nhận thức.

 
Lục Vân có chút lo lắng nhưng sau khi cảm nhận lại một lần nữa, hắn không còn cảm giác được khí tức lạnh lẽo nữa.

Vậy cũng có nghĩa là làn sương đen đã biến mất.

  
Lục Vân nhìn thi thể của Cố Kiến Minh và im lặng trong giây lát, sau đó hắn sử dụng quả cầu lửa đốt ông ta thành tro.

 
Cũng may mà con hẻm này tương đối hẻo lánh nên cũng không có người sinh sống và xung quanh cũng không có camera.

Nếu như có người nhìn thấy cảnh này thì nhất định vô cùng sợ hãi.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận