Một nụ hôn bất ngờ.
Khiến Lục Vân sững sờ.
Liễu Yên Nhi cũng chết lặng.
Sau khi phản ứng lại, cô nhanh chóng lấy điện thoại di động ra, nhanh chóng chụp hình lại, kịp thời cất giữ làm bằng chứng.
Để chị cả khỏi cần lúc nào nhìn chăm chăm rồi lại càu nhàu mình nữa, rốt cuộc cũng có người chia sẻ đau khổ với mình rồi, ha ha ...!
Vương Băng Ngưng buông Lục Vân ra, sau đó đắc ý nhìn Tề Minh, nói: "Bây giờ anh tin rồi chứ!"
"Băng Ngưng, em không cần như thế chứ!"
Tề Minh lắc đầu.
Đương nhiên anh ta có thể nhìn ra Vương Băng Ngưng đang cố tình khiêu khích mình, tên điên tự xưng là Vân Thiên Thần Quân bên cạnh cô, chỉ đơn giản là một công cụ.
Dù vậy, khi Tề Minh nhìn thấy hai người hôn nhau, trong mắt anh ta vẫn hiện lên một tia lạnh lẽo.
Nhưng giờ nó đã lắng xuống.
"Anh biết rõ em vẫn vì chuyện kia mà trách anh.
Nhưng mà thật sự Chu Tuyết Oánh và anh chỉ là hiểu lầm."
Người đã cướp đi Tề Minh là Chu Tuyết Oánh, bạn thân của Vương Băng Ngưng.
Tiếp tục nghe Tề Minh nói: "Lúc đó anh theo đuổi em, nhưng không được em đáp lại, là Chu Tuyết Oánh nói với anh, em không hề hứng thú với anh, cho nên anh mới lựa chọn từ bỏ.
Đến sau này anh và Chu Tuyết Oánh chia tay, mới biết được sự thật."
"Hiểu lầm,...."
Trong lòng Vương Băng Ngưng đau xót không thôi, ngay sau đó vừa cười vừa nói: "Cũng chỉ vì hiểu lầm như vậy mà anh liền quay lại quen với bạn thân của tôi, chuyện như vậy mà anh cũng cảm thấy bình thường sao?"
"Khi đó anh nghĩ em thật sự không có hứng thú với anh, kiên trì cũng là phí công, hơn nữa ngày nào Chu Tuyết Oánh cũng tới an ủi anh… Nhưng mà hiện tại anh đã tỉnh ngộ rồi, bỏ lỡ em mới là điều mà cuộc đời anh tiếc nuối lớn nhất, cho nên hôm nay anh tìm em, chính là muốn đền bù phần tiếc nuối này, Băng Ngưng, cầu xin em hãy cho anh một cơ hội."
Tề Minh mong chờ nhìn Vương Băng Ngưng.
Vương Băng Ngưng rơi vào im lặng.
Hóa ra mọi chuyện khi đó xảy ra đều do Chu Tuyết Oánh gây ra.
Nhưng nếu đã bỏ lỡ nó, thì thực sự có thể bù đắp lại không?
Vương Băng Ngưng tiếp tục im lặng một lúc lâu, sau đó hít một hơi thật sâu, nói: "Cảm ơn anh đã nói cho tôi biết sự thật, nhưng mọi thứ đã là quá khứ.
Chúng ta nên nhìn về phía trước thay vì kéo dài quá khứ mà đúng không?"
Thanh xuân của mọi người ít nhiều gì cũng tồn tại những tiếc nuối, cũng chính bởi vì những tiếc nuối này, mới khiến cho thanh xuân có giá trị, đáng giá để hoài niệm.
Có những mất mát, nhớ nhung, bỏ sót nên mới khiến chúng chôn chặt trong lòng rồi từ từ hình thành hồi ức, gượng ép bù đắp sẽ chỉ làm mất đi vẻ đẹp vốn có và cuối cùng trở nên tan nát.
Vương Băng Ngưng cảm thấy nhẹ nhõm.
Tề Minh không cam lòng nói ra: "Băng Ngưng, thật ra chúng ta có thể làm lại từ đầu…"
"Anh không cần nói nữa, nói thêm nữa sẽ làm thanh xuân của tôi ngày càng tồi tệ hơn thôi.
Ấn tượng của tôi về anh cũng sẽ chỉ trở nên tồi tệ hơn thôi."
Vương Băng Ngưng không đợi Tề Minh nói xong, cô đứng dậy, kéo Lục Vân rời đi.
Liễu Yên Nhi ngồi cách đó không xa nghe trộm, liền thở dài một phen, quả nhiên em tư đã trưởng thành, đây là cách giải quyết đúng đắn nhất, không trốn tránh cũng không lưu luyến, hai người ngồi xuống cùng nhau, mặt đối mặt nói ra những lời muốn nói, rồi cuối cùng để mọi thứ cuốn theo chiều gió.
Cái này mới gọi là trưởng thành.
Hy vọng anh chàng họ Tề này biết điều một chút, nếu không thì, hehe, lão nương hiện tại là một võ giả.
Liễu Yên Nhi liếc nhìn Tề Minh, sau đó đứng dậy, đi theo bọn Lục Vân đi ra khỏi quán cà phê.
Một lúc sau.
Một người đàn ông trung niên bước vào.
Trong mắt Tề Minh tràn ngập hàn quang nói: "Chú Minh, giúp cháu xử lý tên nhóc kia."
Vương Băng Ninh vốn đã trở lại bình thường, nhưng Tề Minh lại không cam lòng, nhất là hôm nay lại gặp Vương Băng Ngưng, cô vẫn xinh đẹp động lòng người như xưa, làm anh ta như trở về thời đại học, về những ngày đầu tiên gặp Vương Băng Ngưng.
Cảm nhận được cảm giác tim đập thình thịch, thật sự đã lâu không tự trải nghiệm qua.
Vì vậy, bất kể Lục Vân có phải là công cụ thôi hay không, chỉ cần hắn hôn Vương Băng Ngưng, hắn nhất định sẽ phải trả giá.
Tề Minh không muốn để lại bất kỳ nguy hiểm tiềm ẩn nào cho mình.
Nghe được lời nói của Tề Minh, người đàn ông trung niên gọi là chú Minh liền cau mày nói: "Chủ nhân, đừng quên mục đích của chúng ta đến Giang Thành."
Thấy vẻ mặt nghiêm túc của người đàn ông trung niên, Tề Minh chỉ có thể nói: "Được rồi, chú Minh, cháu biết rồi, việc quan trọng đầu tiên là chúng ta đi tìm vị thần y đó, sau khi giải quyết xong mọi chuyện, cháu mới đến gặp thằng nhóc đó để tính sổ, vậy là được rồi đúng không?"
Lúc này chú Minh mới gật đầu.
Tề Minh hỏi: "Mà đúng rồi, vị thần y đó ở đâu?"
"Hạnh Lâm Đường."
"Hạnh Lâm Đường….
Hy vọng hắn thật sự là thần y trong truyền thuyết, làm chúng ta đi một chuyến xa như vậy mà không được gì, thì cháu nhất định sẽ đập nát y quán của hắn.”
"Chủ nhân, tôi phải nhắc nhở ngài một lần nữa, chúng ta tới đây để mời người ta về làm việc..."
"Cháu biết, cháu sẽ chú ý."
Tề Minh không kiên nhẫn nói, nhưng trong lòng anh ta không hề quan tâm.
Vẫn là câu nói kia, chỉ cần có năng lực thật, dù bất cứ giá nào cũng mời về.
Chú Minh nhìn thấy bộ dạng của anh ta, lắc lắc đầu, nhưng cũng không nói gì thêm, hai người rất nhanh liền đến Hạnh Lâm Đường.
Nhìn thấy một ông lão đang ngồi xem bệnh, Tề Minh lập tức bước tới nói: "Ngài chính là thần y của Giang Thành gần đây đang đồn đại sao?"
Dư Hồng Văn sửng sốt, sau đó lắc đầu nói: "Không phải tôi, mà là sư phụ của tôi."
"Vậy thì mau kêu hắn xuất hiện đi!" Tề Minh nói.
Đầu lông mày Dư Hồng Văn hiện lên một tia không vui, vì giọng điệu của thanh niên này thật sự quá cao ngạo, không có chút thái độ nào giống người muốn tìm bác sĩ, cho nên giọng điệu của ông cũng có chút lạnh lùng, nói: "Sư phụ không có ở đây, cậu có thể quay lại vào ngày khác!"
"Thái độ gì thế hả, ông có gọi…"
Tề Minh liền nhíu lông mày một cái, đang muốn nói chuyện tiếp, thì Chú Minh vội vàng ngăn cản anh ta lại, giọng điệu khách khí nói với Dư Hồng Văn: "Lão tiên sinh, phiền ngài hãy gọi cho sư phụ của ngài.
Chúng ta thực sự có việc khẩn cấp cần sự giúp đỡ của thần y."
Vẻ mặt của Dư Hồng Văn dịu đi một chút, ông ta nói: "Để tôi thử xem!"
Sau khi bấm số điện thoại của Lục Vân, nói chuyện vài câu, Dư Hồng Văn liền nhìn về phía hai người họ, nói: "Sư phụ tôi bận, trước tiên nói cho tôi biết là bệnh gì, nếu vội, hắn sẽ tới ngay, nếu không vội, có thể chờ một chút hoặc là để tôi xem bệnh."
"Đợi? Đây là thần y kiểu gì vậy? Hắn kiêu ngạo quá đấy, nói cho tôi biết cần bao nhiêu tiền thì hắn mới nhanh chóng tới đây?"
Tề Minh nói không lớn, nhưng giọng nói của anh ta vừa đủ truyền vào ống nghe của Dư Hồng Văn, sau một lúc im lặng, đột nhiên giọng nói của Lục Vân vang lên: "Nói với họ rằng tôi không rảnh, họ không cần phải đợi.".