Đương nhiên Tề Thương Lan muốn Lục Vân trị chân cho mình, rất rất muốn, cho nên khi nghe Lục Vân nói thế thì lập tức lộ ra ánh mắt khát vọng sâu sắc.
Lục Vân im lặng tiến lên bóp bóp chân ông ta, nói: “Nếu để tôi trị cái chân của ông thì căn bản không có vấn đề gì.”
“Thật sao?” Tề Thương Lan kích động đến sắp rơi nước mắt.
Ông ta biết vị thần y trước mắt không quan tâm tiền bạc, vậy chỉ có thể dùng chân thành thuyết phục hắn, vì thế Tề Thương Lan ném gậy đi, gian nan quỳ xuống trước mặt Lục Vân: “Cầu xin Lục thần y ra tay, trị chân giúp tôi!”
Đã bao nhiêu năm rồi, Tề Thương Lan cho rằng cái chân của mình sẽ tàn phế cả đời, không ngờ hôm nay lại thấy được hy vọng, ông ta có thể không kích động sao?
Dư Hồng Văn cười lạnh một tiếng và nói: “Sớm bảo thằng cháu chết tiệt của ông giữ thái độ cung kính một chút thì đâu dẫn đến tình trạng hôm nay.”
Lời này lập tức khiến thân thể Tề Thương Lan run lên, lại thầm mắng Tề Minh một trận té tát.
Mà đám người ngoài cửa thấy cảnh này lại quá chấn động, bọn họ chưa từng nhìn thấy lão gia quỳ xuống, nhưng hiện giờ không ai dám đi lên dìu, ai đỡ thì người đó bị mắng, chỉ có thể yên lặng cầu nguyện Lục Vân tha thứ cho bọn họ.
Lục Vân trầm mặc một lát rồi nói: “Nể tình thái độ của ông thành khẩn, tôi có thể đảm bảo là cái chân của ông có thể lành.”
“Cảm...”
Tề Thương Lan vô cùng kích động, đang chuẩn bị nói cảm ơn, lại thấy Lục Vân phất tay cắt ngang lời ông ta rồi nói tiếp: “Đừng vội cảm ơn, tôi chỉ là nói có thể trị khỏi chân của ông, nhưng người trị cho ông không phải tôi, mà là chị hai tôi.”
“Chị hai của ngài?” Tề Thương Lan cảm thấy khó hiểu.
Lục Vân gật gật đầu nói: “Không sai, y thuật của chị hai tôi cũng không kém, chị ấy đã học được không ít châm pháp từ tôi, nhưng thiếu kinh nghiệm thực tiễn, ông hiểu ý tôi chứ?”
Đây là ý tưởng của Lục Vân, bệnh ở chân của Tề Thương Lan là biến chứng thần kinh rất điển hình, nếu Lục Vân trị thì có thể chữa khỏi dễ như trở bàn tay, nhưng Lục Vân sẽ không làm như vậy, mà chuẩn bị để chị hai Lâm Thanh Đàn trị liệu cho ông ta.
Nói cách khác, hắn chuẩn bị giao Tề Thương Lan cho chị hai luyện tập, giống như những y tá dày dặn kinh nghiêm sẽ không ghim kim vô nước biển ở bệnh viện, mà để thực tập sinh đi luyện tập.
Sao Tề Thương Lan lại không rõ suy nghĩ của Lục Vân, đây là muốn coi ông ta như vật thí nghiệm, quá trình trị liệu nhất định sẽ có chút khúc chiết.
Ông ta cẩn thận nhìn thoáng qua vẻ mặt của Lục Vân, biết Lục Vân không phải đang nói giỡn, ông ta chỉ có hai con đường, một là không trị, hai là dùng ông ta để luyện tập.
Hơn nữa Lục Vân không chút che giấu mà nói ra trước mặt ông ta đã thể hiện thái độ cứng rắn của mình: Tôi chỉ cho ông hai lựa chọn, trị hay không thì tự ông quyết định.
“Ai, coi như thay thằng bất hiếu kia đền tội đi!” Tề Thương Lan yên lặng thở dài trong lòng, biết nếu không phải Tề Minh gây ra những chuyện đó thì Lục Vân sẽ không đối xử với mình như vậy, vì thế suy tư một lát rồi nói: “Tôi bằng lòng!”
Lục Vân gật gật đầu, lập tức gọi Lâm Thanh Đàn tới và nói: “Chị hai, mấy ngày hôm trước không phải em mới dạy cho chị một bộ châm pháp ở chân mới sao, trùng hợp nơi này có một người bệnh để chị luyện tập.”
Lâm Thanh Đàn hơi do dự mà nói: “Vậy không tốt lắm đâu, chị còn chưa rành bộ châm pháp kia, chị cảm thấy nên luyện tập trên mô hình trước một thời gian.”
“Không có gì, ông lão này thích bị người ta đâm.”
Nghe Lục Vân nói thế, cơ bắp khóe mắt Tề Thương Lan đột nhiên giật giật.
Vì thế Tề Thương Lan được giữ lại, đành ngoan ngoãn làm người mẫu luyện châm cho Lâm Thanh Đàn, mà đám người Tề Minh thì ở tạm lại khách sạn gần đó, ngày nào cũng đi cùng Tề Thương Lan đến châm cứu.
Hiện tại Tề Minh cũng an phận, không dám tiếp tục đi quấy rầy Vương Băng Ngưng.
Đương nhiên trước tình hình này, anh ta không an phận cũng không được, bằng không chờ chân Tề Thương Lan lành thì anh ta lại què, vậy thì rất khôi hài.
Ngày hôm đó, Tề Thương Lan lại đi vào Hạnh Lâm Đường, đúng lúc gặp được vợ chồng Diệp Hướng Vinh đi ra, nhìn thấy Khương Lam, ông ta lập tức ngẩn người mà nói: “Cháu là...!Khương Lam?”
Ông ta đã không nhớ rõ, suy nghĩ thật lâu mới kêu ra tên của Khương Lam.
Khương Lam nghe thấy một ông lão ngồi xe lăn gọi tên mình thì lộ ra vài phần nghi hoặc, nhìn Tề Thương Lan và hỏi: “Ông là?”
Quen mặt, nhưng bà cũng không nhớ ra.
Dù sao bả cũng đã rời khỏi Kim Lăng hơn hai mươi năm.
Tề Thương Lan cười khổ một tiếng, nhắc nhở: “Tề gia Kim Lăng.”
Nói đến Tề gia Kim Lăng, Khương Lam lập tức nhớ lại cái gì, mắt sáng lên và nói: “Bác là bác Tề?”
Tề Thương Lan gật gật đầu.
“Thì ra thật là bác sao, không nghĩ tới nhiều năm như vậy chúng ta còn có thể gặp lại ở thành phố nhỏ bé như Giang Nam này.”
Trước kia Khương gia và Tề gia Kim Lăng có quan hệ làm ăn, Tề Thương Lan cũng đi đến Khương gia rất nhiều lần và từng gặp Khương Lam, cho nên hai người xem như quen biết đã lâu.
Tề Thương Lan cảm khái nói: “Lần trước gặp cháu còn là con bé hơn hai mươi tuổi, không nghĩ tới thời gian qua nhanh như vậy...”
Khương Lam cũng tâm tình phức tạp mà gật đầu nói: “Đúng vậy, nhoáng lên đã qua nhiều năm như vậy...!Cha cháu, ông ấy còn khoẻ không?”
“Sức khoẻ cha cháu còn tốt lắm, bác từng không ít lần nghe ông ta nhắc đến cháu, chắc là hối hận năm đó đuổi cháu ra khỏi Khương gia!” Tề Thương Lan thở dài và nói.
Năm đó Khương gia muốn liên hôn, Khương Lam không đồng ý, vì thế Khương Chính Hồng buông lời tức giận bảo rằng không chịu liên hôn thì cút khỏi Khương gia, ông ta vốn muốn mượn cách đó để ép Khương Lam, ai biết Khương Lam rất ngoan cố, thật sự giận dỗi rời khỏi Khương gia, từ đó về sau không còn liên hệ nữa.
Khương Lam nghe xong thì thực hụt hẫng, nói: “Nếu ông ấy thật sự hối hận thì vì sao không tới tìm cháu xin lỗi?”
“Ai, cháu cũng không phải không biết cha cháu thế nào, sĩ diện lắm...”
Hai người tâm sự một hồi, trò chuyện tới tình hình gần đây của Khương gia thì vẻ mặt Tề Thương Lan đột nhiên hơi mất tự nhiên.
Khương Lam như ý thức được cái gì, vội vàng gặn hỏi: “Bác Tề, có phải Khương gia xảy ra chuyện gì hay không?”.