Chừng năm phút sau, Lục Vân về tới phòng học, lúc này đầu nhím đã rời đi.
Vừa rồi mất mặt như vậy, sao cậu ta còn mặt mũi ở lại phòng học này.
Lục Vân chờ đợi một hồi, bọn sinh viên lục tục tiến vào phòng, thử ngửi ngửi một cái, xác định trong phòng đã không còn mùi thì mới đi vào ngồi xuống, chẳng qua khu vực vừa rồi chung quanh đầu nhím đã không còn ai dám đặt chân.
Có cần khoa trương như vậy không?
Trôi qua thêm hai ba phút, sinh viên nên trở về cũng đã trở lại, đại khái chừng 70%, Lục Vân rất vừa lòng với kết quả này, vì họ đều tự nguyện trở về, chứng minh đa số đã tán thành Lục Vân, hơn nữa bọn họ còn kích động nói: “Thầy ơi, có thể dạy tụi em phi châm không?"
Xem ra ai cũng có một giấc mộng võ hiệp.
Lục Vân lại cười lắc lắc đầu: “Phi châm không phải ai cũng học được, chỉ có những người cốt cách thanh kỳ, hơn nữa phải đẹp trai mới có cơ hội thành công, cái đầu là điều kiện tiên quyết, cái sau là điều kiện tất yếu."
"Thầy hư hỏng thật là tự sướng quá!" Bọn sinh viên cười vang, không khí rất vui vẻ, hoàn toàn không có cảm giác buồn tẻ như đi học ngày thường.
Đây là sức hút cá nhân của Lục Vân.
Xem đi, cả bục giảng đều đang sáng bừng lên!
Trâu bò plus!
Thấy mọi người đều cảm thấy hứng thú với phi châm, Lục Vân lập tức mở rộng đề tài tới phương diện châm cứu, hơn nữa còn gọi một nữ sinh mất ngủ nghiêm trọng lên bục giảng, nói muốn biểu thị châm cứu cho cô.
Nữ sinh do dự nói: “Thầy, chắc thầy không đối phó em như đối phó với bạn trước đúng không? Em là con gái, da mặt rất mỏng, nếu mất mặt như vậy thì em sẽ bắt xe lửa rời khỏi thành phố trong đêm luôn đấy."
"Yên tâm, em đáng yêu như vậy thì sao thầy lại làm em mất mặt, tới, ngồi xuống ghế đi, thầy bắt đầu ghim châm đấy."
"Vâng, thầy cứ ghim thoải mái đi!"
Vì thế Lục Vân cầm kim châm cứu đâm vào những huyệt vị Bách Hội, Thần Môn, Chiếu Hải của nữ sinh, hơn nữa giảng giải: “Đây là Bách Hội, kích thích mạch huyệt, đốc mạch dẫn lên não, có thể điều thần an thần, tỉnh táo đầu óc..."
Những sinh viên ngồi hàng trước duỗi cổ ra quan sát.
Lục Vân dừng một chút rồi nói: “Trong tọc tiết của thầy, các em không cần giữ quy tắc như vậy, có thể lên đài xem."
Vì thế các sinh viên sôi nổi đứng dậy, chen lên bục giảng, nhìn từng cây kim đâm vào đầu nữ sinh kia, nhịn không được mà hỏi: “Như vậy không đau sao?"
Lục Vân giải thích: “Chỉ cần tìm đúng huyệt vị thì châm cứu sẽ không đau, chỉ có cảm giác hơi trương, không tin các em có thể hỏi bạn học này."
"Thật không?"
"Đúng đúng, là thật, thầy quá lợi hại, thầy châm vào mà mình không thấy đau gì, chỉ thấy vừa căng vừa tê, còn rất thoải mái!"
Nghe nữ sinh kia nói vậy thì những sinh viên khác cũng nóng lòng muốn thử.
Lục Vân lại chọn hai sinh viên rồi châm cho họ, thấy những người khác cũng muốn, hắn đành cười khổ và nói: “Hôm nay châm cứu cho ba bạn này trước, về sau có cơ hội thầy lại châm cho người khác, thầy không đủ thời gian để châm cho mọi người trong tiết đầu đâu, quá nhiều người, thầy cũng chịu không nổi."
"…”
Nếu không phải thấy vẻ mặt nghiêm trang của Lục Vân thì những sinh viên đáng yêu đó sẽ nghĩ hắn đang nói bậy.
Châm cứu cần tới thời gian nhất định mới có hiệu quả, cho nên sau khi châm cứu cho ba người thì Lục Vân thuận tiện giảng giải một ít tư duy trung y đơn giản, sau khi có sinh viên hỏi.
"Thầy thầy, nếu thầy nói trung y lợi hại như vậy thì xin hỏi bệnh tim phải trị như thế nào?"
"Đúng rồi thầy, còn có loét dạ dày, viêm phế quản, những bệnh đó nên dùng trung dược gì?"
Bọn họ không phải cố ý kiếm chuyện, mà chỉ thuần túy là tò mò.
Lục Vân cười cười và nói: “Thật ra trong trung y căn bản không tồn tại các loại bệnh như bệnh tim, loét dạ dày và viêm phế quản, đó đều là tên bệnh Tây y, mà trung y thì đặt tên bệnh theo triệu chứng."
Thấy các sinh viên lộ ra vẻ mặt khó hiểu, Lục Vân tiếp tục giải thích: “Ví dụ như cảm mạo đi, trung y cũng có cảm mạo, nhưng cảm mạo này không giống hệt với cảm mạo Tây y."
"Cảm mạo Tây y là tên bệnh cụ thể, mà cảm mạo trung y lại là một cách gọi, trong đó bao gồm cảm mạo phong hàn, phong nhiệt, thử thấp và thể hư, chúng có thuộc tính khác nhau nên gọi là chứng bệnh."
"Bởi vậy đều là cảm mạo, nhưng chứng bệnh bất đồng thì phải dùng thuốc khác nhau, đây là ‘ đồng bệnh dị trị ’ mà trung y thường nói."
"Mà tương tự như vậy còn có một khái niệm gọi là ‘ dị bệnh đồng trị ’, chính là bệnh tật khác nhau, chỉ cần chứng bệnh tương đồng thì có thể sử dụng cùng loại thuốc để tiến hành trị liệu."
Mọi người nghe mà cái hiểu cái không.
Vì làm bọn họ càng dễ lý giải, Lục Vân lại chọn hai sinh viên đi lên, trong đó có Vương Thiến Thiến bị tàn nhan và một cô gái mặt mọc đầy mụn.
Lục Vân nhìn nhìn tàn nhang trên mặt Vương Thiến Thiến và hỏi: “Tàn nhang trên mặt em đã bị một thời gian rồi đúng không?"
Vương Thiến Thiến gật đầu: “Vâng, hồi cấp ba đã bị, đến bây giờ còn chưa hết nữa!"
"Thường xuyên thức đêm?"
"Khì khì, trăng chưa ngủ thì em chưa ngủ, em là tiểu bảo bối đầu trọc!" Vương Thiến Thiến thè lưỡi nói.
"Em còn rất tự hào!" Lục Vân gõ đầu cô một cái, giải thích: “Tàn nhang chia ra thành bẩm sinh và phát sinh sau, tàn nhang của em chỉ do thường xuyên thức đêm dẫn tới chức năng cơ thể rối loạn, thuộc dạng phát sinh sau."
Nói xong thì hắn lấy ra một lọ thuốc bột: "Đây là thuốc bột dạng bôi mà thầy mới nghiên cứu ra, có công hiệu hoạt huyết hóa ứ, giải độc tiêu sưng, em bôi lên thử xem."
"Được." Vương Thiến Thiến không phải cô gái làm ra vẻ, lập tức trở lại chỗ ngồi rồi lấy ra một cái gương nhỏ, đổ chút thuốc bột rồi bôi lên mặt.
Lục Vân lại nhìn về phía nữ sinh mặt mụn, cũng bảo cô ta bôi bột phấn lên mặt.
Một lát sau, Lục Vân hỏi: “Hiện tại hai em có cảm giác gì?"
Vương Thiến Thiến nói: “Trên mặt nóng nóng, còn hơi tê."
Nữ sinh còn lại cũng gật đầu đồng ý.
"Điều này chứng minh thuốc bột có hiệu quả." Lục Vân giảng giải: “Hai em một người bị tàn nhang, một người bị mụn, là hai loại bệnh khác nhau, nhưng bởi vì triệu chứng tương tự, đều là thức đêm dẫn tới công năng cơ thể hỗn loạn, cho nên bôi cùng loại thuốc bột sẽ có hiệu quả trị liệu rất tốt, cái này gọi là dị bệnh đồng trị.".