Tại căn hộ Liễu Giang.
Ở tầng trệt.
Thẩm Tử Hiên đang đứng ở đó, bên cạnh là chiếc moto Ghost Fire của anh, chỉ thấy anh ta thỉnh thoảng lại nhìn ngó về phía ngoài tiểu khu, bộ dạng thấp thỏm vô cùng.
Lúc Thẩm Tĩnh Nghi trở về, nhìn thấy anh, lập tức tức giận nói: "Không phải chị bảo em về nhà sao, em còn đứng đây làm gì?”
"Chị, chuyện vừa rồi không phải như chị nhìn thấy, chị tuyệt đối không được nói cho ba biết đâu!"
Thì ra là do Thẩm Tử Hiên cảm thấy lo lắng nên đặc biệt đứng dưới lầu nhà trọ chờ Thẩm Tĩnh Nghi trở về, cầu xin cô đừng mật báo.
Thẫm Tĩnh Nghi hừ một tiếng nói: "Hừ, hiện tại biết sợ rồi sao? Về sau còn dám qua lại với mấy mấy tên nhóc không biết tiến bộ kia nữa không?”
"Không dám không dám, chị, chỉ cần chị giữ bí mật cho em, em cam đoan sau này cũng sẽ qua lại với những người đó nữa."
"Thật không?"
"Thật!"
Thẩm Tử Hiên gật đầu thật mạnh cam đoan.
Lục Vân hào hứng nói vào: "Thẩm thiếu gia, anh thật đúng là đặc biệt, yên ổn làm cậu ấm không chịu, lại chạy đi làm tay sai cho người khác, như vậy quả thực đã làm mới ấn tượng vốn có của tôi dành cho mấy thiếu gia nhà giàu các anh.”
Thẩm Tử Hiên giải thích: "Lục thần y, không phải như vậy, tôi qua lại với bọn họ chỉ vì có cùng sở thích chơi xe Ghost Fire mà thôi, tôi cũng không thật sự muốn ra đời lăn lộn đâu."
Nếu Thẩm Tử Hiên thật sự muốn ra ngoài lăn lộn, thì theo như mọi người Hắc Hổ Đường hiểu lầm quan hệ giữa Mã Trạch và Thẩm Tĩnh Nghi là kiểu mờ ám kia...!làm sao Thẩm Tử Hiên có thể chỉ làm tay chân như vậy, nói không chừng ngay cả vị trí phó đường chủ cũng phải giữ lại cho anh ta.
Thẩm Tử Hiện chỉ đơn thuần thích chạy moto khắp phố phường với đám người kia mà thôi.
Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, nếu Thẩm Tử Hiên thật sự có thể làm quen với lão đại cấp cao của Hắc Long Hội thì thật ra Thẩm Kim Hoa cũng không phản đối, dù sao ông cũng là người làm ăn, nếu có thể mở rộng thêm vài con đường trong giới Hắc Bạch cũng là chuyện tốt.
Nhưng Thẩm Tử Hiên không hề có ý nghĩ này, anh chỉ lăn lộn với mấy lâu la phía dưới, cưỡi Ghost Fire gây náo động trên phố, điều này rất khiến Thẩm Kim Hoa tức giận.
Điển hình là làm mấy chuyện không đàng hoàng.
Lúc này, Lục Vân vỗ vỗ lên chiếc moto Ghost Fire đang đậu bên cạnh, nghi hoặc nói: "Thứ này cưỡi lên thật sự sẽ nghiện như vậy sao? So với xe đạp của tôi thì như thế nào?"
"Lục thần y, anh đang vũ nhục xe của tôi sao!" Thẩm Tử Hiên tức giận nói.
"Ồ? Vậy không bằng chúng ta so một chút đi?" Lục Vân đột nhiên trêu chọc Thẩm Tử Hiên một cái, nói.
"So?"
Thẩm Tử Hiên sửng sốt một chút: "So với cái gì?”
"Đương nhiên là dùng chiếc xe thân yêu của anh, so với đại bảo bối của tôi." Lục Vân tự tin vỗ vỗ đệm xe đạp của mình, cười nói.
Lấy xe đạp so với moto?
Thẩm Tử Hiên nhất thời cảm giác mình bị vũ nhục hơn nữa, tuy rằng biết Lục Vân không phải người bình thường, nhưng hắn có lợi hại đến đâu nữa, cũng chỉ là hắn lợi hại mà thôi, không phải xe đạp của hắn lợi hại.
Thẩm Tử Hiên nghiêm túc xác nhận một lần nữa: "Lục thần y, anh thật sự không phải đang nói đùa sao?”
"Anh thấy tôi giống đang đùa không? Không phải tôi có ý gì nhưng chiếc xe Ghost Fire kia hoàn toàn chính là cặn bã." Lục Vân khiêu khích nói.
"Lục thần y, tuy rằng tôi rất tôn trọng anh, nhưng tôi tuyệt đối không cho phép anh vũ nhục xe của tôi!" Khuôn mặt Thẩm Tử Hiên tức giận đỏ lên.
"Vậy thì đến so đi."
"So thì so!"
"Như vậy đi, thêm chút tiền đặt cược, nếu anh thua thì về sau không được qua lại với đám người vô công rỗi nghề kia nữa, còn nữa, phải bắt đầu học cách giúp cha anh xử lý mấy chuyện làm ăn trong gia tộc, thế nào?"
"Cái này..."
Thẩm Tử Hiên hơi do dự, nhưng sau đó vẫn gật đầu nói: "Có thể, nhưng nếu Lục thần y thua, ngày mai phải đến nhà tôi cầu hôn!”
"Cầu hôn? Cầu hôn ai?"
Câu này không phải Lục vân hỏi, mà là Thẩm Tĩnh Nghi hỏi, cô vừa định bảo bọn họ đừng chơi mấy trò ngây thơ này thì đột nhiên nghe thấy hai chữ cầu hôn.
Trong lòng lộp bộp một chút.
Thẩm Tử Hiên nghiêng đầu nói: "Chị, chị bị váng đầu rồi hả? Trong nhà chúng ta chỉ có một mình chị là con gái, không cầu hôn chị, chẳng lẽ là cầu hôn cho em...!Ừm, đương nhiên, nếu Lục thần y có sở thích đó thì cầu hôn em cũng không phải là không thể.”
Nói xong còn nháy mắt một cái làm xém nữa Lục Vân nhịn không được mà tát một cái vào mặt anh ta.
"Cút! Lão tử không phải gay!"
"Khà khà..."
Thẩm Tĩnh Nghi thì làm bộ mặt lạnh nói: "Chuyện của chị thì trong lòng chị tự biết, không cần em lo."
"Hitzz —— rõ ràng là hận không thể lập tức đốn gục Lục thần y mà còn ở đây giả vờ rụt rè nữa, nếu không phải nể tình chị là chị gái của em thì em cũng lười giúp đó!"
"Thẩm Tử Hiên! ! Còn cãi nữa hả! Có tin bây giờ chị gọi điện thoại cho cha biết chuyện em đi lăn lộn với mấy tên côn đồ kia không?”
Nghe như vậy, Thẩm Tử Hiên lập tức biến sắc, cầu xin tha thứ nói: "Chị, em sai rồi, em không cược với Lục thần y nữa.
”
"Ai nói không cho em cược? Đi đi!" Thẩm Tĩnh Nghi dậm chân nói.
"Ách..."
Thẩm Tử Hiên khó hiểu sờ sờ đầu, thật không biết chị mình nghĩ gì, vừa rồi rõ ràng nói không cần mình xen vào việc của chị, vậy thì được rồi, em không xen vào nữa, cuối cũng chị càng tức giận hơn.
Đúng là suy nghĩ của phụ nữ thật khó đoán được.
Lục Vân cũng dùng ánh mắt đầy thâm ý nhìn Thẩm Tĩnh Nghi một cái, sau đó quay đầu nói với Thẩm Tử Hiên: "Có thể, nếu như anh thắng, ngày mai tôi sẽ đến Thẩm gia các người cầu hôn, hơn nữa còn đem theo sính lễ."
"Được, do anh tự nói đấy."
Thẩm Tử Hiên bước chân lên chiếc moto Ghost Fire của mình, nhanh chóng đội mũ bảo hiểm lên, bộ dạng nóng lòng muốn so ngay.
Hai người rất nhanh đã định ra quy tắc.
Thẩm Tử Hiên tràn đầy tin tưởng nói: "Lục thần y, anh đừng nói tôi khi dễ anh, chứ nhìn anh chạy chiếc xe đạp đáng thương này, tôi sẽ nhường anh đi trước nửa phút..."
"Nhường gì mà nhường? Còn không mau khởi động moto của em đi, nếu em dám thua trận này, chị đây tuyệt đối sẽ xử đẹp em!”
"Chị, không phải chị không nói chị không sốt ruột sao?"
"Thẩm Tử Hiên! Có phải em muốn chết rồi không?”
Brừm brừm!
Trước khi Thẩm Tĩnh Nghi ra tay, Thẩm Tử Hiên đã vội vàng vặn ga con Ghost Fire xông ra ngoài..