Đối với Thẩm Tĩnh Nghĩ, cảm giác chờ đợi này thật sự dày vò.
Cô ta không chỉ hy vọng Thẩm Tử Hiên có thể kiềm chế bớt tính ham chơi, ở nhà ngoan ngoãn giúp ba quản lý công việc kinh doanh của gia đình mà còn hy vọng ngày mai Lục Vân sẽ tới Thẩm gia cầu hôn.
Vì vậy, sau một hồi đấu tranh mâu thuẫn trong lòng, cuối cùng bên thứ 2 đã thắng.
“Thẩm Tử Hiên, nếu như em thua thì đừng trách chị cắt đứt quan hệ chị em với em.”
Mặc dù cô ta biết cuộc đua đã trôi qua hơn 10 phút và Thẩm Tử Hiên không thể nghe thấy nhưng cô ta vẫn hét về phía hai người vừa phi xe đi.
Tuy nhiên ngay khi Thẩm Tĩnh Nghi vừa hét lên xong, phía trước đột nhiên truyền tới một tràng cười sảng khoái: “Này, mỹ nữ Tĩnh Nghi, cô vừa nói gì, cô muốn cắt đứt quan hệ chị em với Thẩm Tử Hiên sao?”
“Ờ…”
Thẩm Tĩnh Nghi nhìn kỹ lại thì cảm thấy vô cùng chán nản.
Người về đích trước là Lục Vân.
Thẩm Tử Hiên đã thua.
Nhưng mà sao tốc độ của Lục Vân nhanh vậy?
Mặc dù Thẩm Tĩnh Nghi đã từng đi xe đạp của Lục Vân nhưng Lục Vân cũng không cho cô ta thấy tốc độ của chiếc xe đạp vào lúc đó.
Vì thế, cô ta cũng chỉ biết rằng Lục Vân đi với tốc độ rất ổn định mà không hề biết rằng hắn đi cực nhanh.
Đợi đã…
Chẳng lẽ nửa đường hắn bị Thẩm Tử Hiên bỏ xa, biết là không thắng được nên mới tự nguyện quay về?
Đúng vậy!
Nhất định là như vậy!
Bởi vì một người bình thường làm sao có thể dùng xe đạp để hoàn thành một quãng đường dài như vậy chứ? Huống chi đây cũng chỉ là một chiếc xe đạp bình thường, e rằng ngay cả tay đua chuyên nghiệp cũng không thể làm được điều đó.
Mặc dù Thẩm Tĩnh Nghi biết Lục Vân là tu luyện giả nhưng lại không hề biết rằng chiếc xe đạp đó là một pháp khí.
Nếu như biết được thì cô ta sẽ không ngạc nhiên như vậy.
“Lục Vân, tôi hiểu tâm ý của anh.”
Thẩm Tĩnh Nghi đột nhiên bước tới, kiễng chân và hôn lên môi Lục Vân.
Khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng với vẻ quyến rũ khó cưỡng.
Cô ta nghĩ rằng Lục Vân biết bản thân sẽ thua nhưng lại vẫn đồng ý so tài với Thẩm Tử Hiên.
Có lẽ ý định ban đầu của hắn vẫn là ngày mai tới Thẩm gia cầu hôn nhưng ngại nói ra nên mới làm vậy.
Nếu như Lục Vân biết được ý nghĩ của cô ta thì chắc chắn hắn sẽ nói mỹ nữ, nội tâm của cô thật phong phú.
Chưa nói tới chuyện đó nhưng đôi môi xinh đẹp thực sự có mùi thơm đặc biệt.
Lục Vân suy nghĩ một cách cẩn thận về chuyện này.
Thấy Lục Vân liếm môi, Thẩm Tĩnh Nghi sốc lại tinh thần, định đi theo Lục Vân đang lên tầng.
Vì thế, cô ta lấy điện thoại gọi cho Thẩm Tử Hiên, ý bảo anh ta đừng quay lại vội.
Thế nhưng không ngờ cô ta vừa gọi điện thoại, đầu bên kia đã truyền đến giọng nói chua chát: “Chị, Lục thần y căn bản không phải là người.
Anh ta không đi xe đạp, rõ ràng là anh ta đang phóng tên lửa.”
“Sao cơ?”
Thẩm Tĩnh Nghi sửng sốt: “Ý em là, Lục Vân thắng hả?”
Thẩm Tử Hiên cười khổ nói: “Em thậm chí còn chẳng nhìn thấy đuôi xe của anh ta đâu.”
“……”
Thật là xấu hổ!
Cuối cùng, Thẩm Tĩnh Nghi cũng nhận ra hóa ra từ nãy tới giờ một mình cô ta tự biên tự diễn.
Thậm chí còn kiễng chân hôn Lục Vân, may mà hắn không vạch trần cô ta
Có điều Thẩm Tĩnh Nghi cũng biết tính cách của Lục Vân.
Hắn thích trêu chọc mọi người, có lẽ hắn chỉ muốn đợi Thẩm Tử Hiên trở về rồi tự giễu cô ta!
Giờ phút này, tâm trạng của Thẩm Tĩnh Nghi vô cùng phức tạp.
Đột nhiên, một âm thanh truyền tới từ điện thoại.
Thẩm Tĩnh Nghi không thể không hỏi: “Thẩm Tử Hiên, em làm sao vậy? Tại sao bên đó ồn ào thế?”
“Chị, em thật xui xẻo.
Vừa rồi em đụng phải một cảnh sát giao thông trên đường.
Họ chặn em lại và nói rằng em chạy quá tốc độ, ảnh hưởng tới mọi người.
Thôi tạm thời không nói chuyện nữa, em đi nộp phạt trước đã.”
Thẩm Tĩnh Nghi còn có thể nói gì được nữa.
Vì thế, cô ta ngắt máy và thầm tiến hận cho Thẩm Tử Hiên.
“Thẩm Tử HIên bị cảnh sát giao thông bắt giữ rồi.” Thẩm Tĩnh Nghi nói.
“Tôi biết, vốn dĩ cảnh sát giao thông kia muốn bắt tôi.”
“……”
Một lúc sau, Thẩm Tử Hiên lại gọi điện thoại, khóc không ra nước mắt nói: “Chị, em lại bị cảnh sát giao thông lôi đi rồi, họ nói em không tuân thủ luật giao thông.”
“Cũng tốt, dù sao em cũng đã thua trò chơi nên hãy ngoan ngoãn ở nhà giúp ba xử lý công việc đi.
Đừng có làm mấy chuyện linh tinh nữa!”
“Ai da, thanh xuân của em, thanh xuân của em không còn nữa rồi…Đúng rồi, em có thể đi xe đạp với Lục thần y.
Chị, chị bảo Lục thần y đạp xe đến đón em đi.
Tối nay, em muốn nói chuyện với Lục thần y về xe đạp, tốc độ của chiếc xe rất tuyệt.”
“Cút cút cút, em tự bắt xe về Thẩm gia đi.
Nếu như em còn dám tới chung cư Liễu Giang nữa thì đừng trách chị mách ba đánh gãy chân em.”
“Chị, chị thấy sắc quên em trai rồi…”
“Tối nay đừng để chị nhìn thấy em.”
Thẩm Tử Hiên còn chưa kịp nói xong thì Thẩm Tĩnh Nghi đã ngắt điện thoại.
Cô ta quay đầu cười nói với Lục Vân: “Lục Vân, anh hãy khóa chiếc xe đạp bảo bối lại đi rồi chúng ta cùng nhau lên lầu!”
Cả hai đi thang máy lên tầng 5.
Thẩm Tĩnh Nghi mở cửa nhà nói: “Anh có muốn vào uống chén trà không?”
Cô ta mong chờ.
Lục Vân hơi híp mắt lại nói: “Tôi thấy mình nên sang nhà bên cạnh tắm trước đã!”
“Ồ!”
Thẩm Tĩnh Nghi thực sự muốn nói rằng chúng ta có thể tắm cùng nhau nhưng Lục Vân đã đi tới nhà bên cạnh, mở cửa và đi vào.
Cho nên cô ta chỉ có thể trả lời như vậy.
Điều mà cô ta không biết chính là thực ra còn có 1 lý do khác khiến Lục Vân vội vàng sang nhà bên cạnh.
Hắn bật đèn, phòng khách sáng trưng.
Đây là lần đầu tiên Lục Vân tới chung cư Liễu Giang.
Có điều, Thẩm Kim Hoa nói rằng đồ dùng hàng ngày đã được chuẩn bị sẵn, ngay cả quần áo trong tủ cũng là đồ mới được đặt theo kích cỡ của Lục Vân.
Có thể thấy Thẩm Kim Hoa rất có tâm.
Hắn tới ban công.
“Ha!”
Đột nhiên có một tiếng kêu khe khẽ vang lên, sau đó một đôi chân lướt qua ngay trước mặt Lục Vân.
Đôi chân này rất trắng, mềm mại, rõ ràng là chân của phụ nữ.
Như thể có sự chuẩn bị trước, Lục Vân dùng một tay nắm lấy mắt cá chân nhấc cao qua đầu.
Cơ thể mỏng manh của cô bị ép vào tường.
“Chị Yên Nhi, chị lại nghịch ngợm rồi".