Cốc cốc cốc!
Liễu Yên Nhi đang loay hoay trên ghế sô pha!
Quần của Lục Vân thì bị ướt.
Đừng hiểu lầm.
Hắn vừa rót cốc nước và vô tình làm đổ ra quần.
Tất cả là do Liễu Yên Nhi.
Cô đột nhiên yêu cầu Lục Vân chiêm ngưỡng đôi bàn chân nhỏ được sơn màu huỳnh quang của mình nhưng hắn từ chối.
Vì thế, Liễu Yên Nhi đã bò tới và làm đổ nước.
Quậy lung tung hết cả lên.
Chợt có người gõ cửa.
Liễu Yên Nhi khịt mũi nói: “Khỏi cần đoán, chị cũng biết đó nhất định là cải thảo của Thẩm gia…Đúng rồi, chị nhất định trốn đi, ha ha!”
Nói xong, cô rời khỏi ghế sô pha.
Rõ ràng sô pha không cao nhưng cô lại dùng tư thế bò giống như cố ý khoe ra dáng người của mình.
Cô quỳ một chân trên ghế sô pha rồi dừng lại một chút.
Lục Vân phớt lờ cô.
Liễu Yên Nhi cong môi.
Tìm được trò vui, cô nhặt giày rồi chạy ra ban công như một tên trộm.
Thấy cô muốn trốn, Lục Vân nói không nên lời: “Chị Yên Nhi, chị là chị của em.
Hai chúng ta ở cùng nhau không phải là chuyện bình thường sao? Chị càng trốn thì càng dễ gây hiểu lầm!”
Lục Vân đang định đi tới ban công kéo Liễu Yên Nhi trở lại thì có một giọng nói mềm mại từ bên ngoài truyền đến: “Cút đi, bà đây đã tàng hình rồi…Còn nữa, không được nói với ai là chị ở đây.
Nếu không chị sẽ quay về nói với chị cả những gì em đã làm với chị.”
Rốt cuộc ai mới là người động tay động chân?
Lục Vân đau đầu.
Thế nhưng hắn còn có thể làm gì, hắn không thể để cho con gái nhà người ta đứng cửa mãi được?
Chỉ đành chạy ra mở cửa.
Chẳng có gì bất ngờ, người đứng ngoài cửa chính là Thẩm Tĩnh Nghi.
Cô ta đã tắm xong, trên người mặc bộ đồ ngủ mong manh, đôi chân dài mịn màng lộ dưới lớp váy.
Trên tay cô ta cầm một chai rượu vang đỏ.
“Lục Vân, sao anh mở cửa lâu thế?” Thẩm Tĩnh Nghi nghi ngờ hỏi.
“Còn không phải đang tắm sao? Vừa nghe thấy tiếng cô gõ cửa là tôi lập tức mặc quần áo ra mở cửa ngay.” Lục Vân giải thích.
“Nhưng trông anh không giống vừa tắm tí nào.”
“Sao anh không thay đồ? Quần của anh bị ướt kìa.”
“Lẽ nào anh không đi tắm mà chỉ…”
Thẩm Tĩnh Nghi liếc nhìn chiếc quần của Lục Vân với vẻ kỳ lạ nhưng cô ta không nói tiếp nữa vì sợ Lục Vân hiểu lầm mình là người không nghiêm túc.
“Để ăn mừng tiết học đầu tiên kết thúc rực rỡ, chúng ta hãy uống một chút rượu vang đỏ đi!”
Thẩm Tĩnh Nghi vào trong, giải thích lý do mình đến.
Thế nhưng còn chưa ngồi xuống ghế sô pha, cô ta đã chun mũi ngửi ngửi: “Kỳ lạ, sao ở đây lại có mùi nước hoa phụ nữ?”
Mùi này đương nhiên là do Liễu Yên Nhi để lại.
Mùi nước hoa trên người Liễu Yên Nhi không quá nồng nhưng vẫn có thể lưu lại lâu trong không khí.
“Khụ khụ…”
Lục Vân áy náy sờ mũi nói: “Tôi cũng cảm thấy kỳ lạ.
Lần đầu tiên ngửi thấy mùi nước hoa này còn tưởng không biết có hồ ly tinh nào từng tới đây không.”
Liễu Yên Nhi, người đang trốn ngoài ban công nghe trộm được thì nghiến răng “Em là hồ ly tinh, anh chị em đều là hồ ly tinh…Ơ, sao nghe câu này cứ kỳ kỳ sao ấy nhỉ?
Để ngăn Thẩm Tĩnh Nghi tiếp tục điều tra nguồn gốc của mùi nước hoa, Lục Vân cầm lấy chai rượu vang đỏ và nói: “Tĩnh Nghi, không phải cô nói rằng muốn ăn mừng tiết học đầu tiên của tôi hay sao? Chúng ta cùng nhau uống rượu thôi!”
Nói đến đây, Thẩm Tĩnh Nghi thực sự không điều tra thêm nữa.
Bởi vì đây là lần đầu tiên Lục Vân tới căn nhà này nên cô ta cũng không bao giờ nghĩ rằng ở đây lại có giấu một người phụ nữ.
Sau khi uống vài ly rượu vang đỏ, Thẩm Tĩnh Nghi đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn.
Hai má đỏ bừng, ánh mắt bắt đầu mơ màng, cũng không biết là say thật hay giả say, cô ta lắc đầu nói: “Lục Vân, anh có biết không? Tôi thật sự rất thích anh, không liên quan đến lợi ích gia đình.
Lần trước ở nhà tôi, tôi uống say, ba tôi muốn chúng ta gạo nấu thành cơm…”
Cô ta bắt đầu tâm sự với Lục Vân nhưng cô ta lại không hề biết lần trước ở Thẩm gia, Lục Vân đã giả say để thử cô ta.
Lục Vân im lặng một lúc.
Cô ta vẫn đang đợi phản hồi của hắn.
Thẩm Tĩnh Nghi đột nhiên nghiêng người nói: “Lục Vân, mặc kệ anh đối xử với tôi như thế nào nhưng tôi cho rằng nếu như có thể trao lần đầu tiên của mình cho một người đàn ông xuất sắc như anh, tôi vô cùng mãn nguyện.”
Cô ta đến đây tối nay là vì muốn hi sinh bản thân mình cho nên cô ta đã lấy hết can đảm.
Lần này khác với lần trước.
Lần trước cô ta cho rằng Lục Vân say rượu, nếu như cô ta quan hệ với hắn trong hoàn cảnh như vậy thì không được thích hợp nhưng hôm nay thì khác, hôm nay Lục Vân tỉnh táo, nếu như hắn có thể tiếp nhận cô ta…
Thẩm Tĩnh Nghi đã sẵn sàng.
Tuy nhiên vào lúc này, Lục Vân lại do dự và đứng yên một chỗ một hồi.
Cuối cùng ngay cả Liễu Yên Nhi cũng không chịu nổi nữa.
Cô lao vào, tóm lấy Lục Vân và nói: “Tiểu Lục Vân, em đúng là tra nam, không dám tán người ta hả?”
Lúc này, Lục Vân còn tưởng cô bị chị cả nhập vào, cầu xin tha thứ: “Chị Yên Nhi, mau buông em ra, đau quá!”
“Hừ, đáng đời, ai bảo em gái gú bên ngoài khắp nơi.” Liễu Yên Nhi cả giận nói.
Vậy là chị đang trách em lăng nhăng hay là trách em không biết tán tỉnh?
Thực ra, chính bản thân Liễu Yên Nhi cũng không rõ.
Trong lòng cô cũng rối bời.
“Cô là ai?”
Khi Thẩm Tĩnh Nghi nhìn thấy một người phụ nữ đột nhiên lao vào từ ban công, thậm chí người đó vô cùng xinh đẹp khiến cho cô ta giật mình, cảm giác chuếnh choáng say cũng biến mất.
Mùi nước hoa rất quen thuộc.
Hóa ra là mùi của cô gái này để lại.
Lục Vân chắc chắn biết đến sự tồn tại của người phụ nữ này nhưng hắn cố tình giấu đi.
Giờ khắc này, Thẩm Tĩnh Nghi cảm thấy trong lòng đau nhói, trong mắt hiện lên vẻ thất vọng.
Ban đầu, Liễu Yên Nhi nhìn Thẩm Tĩnh Nghi với ánh mắt ăn miếng trả miếng nhưng khi cô nhìn thấy ánh mắt thất vọng của Thẩm Tĩnh Nghi, trái tim cô chợt dịu lại: “Cô Thẩm, tôi là chị ba của Lục Vân.
Có thể là cô chưa gặp tôi nhưng chắc là Lục Vân đã nhắc về tôi với cô rồi.”