Vốn dĩ Thẩm Tĩnh Nghi là người rất kiêu ngạo.
Chí ít là ở Giang Nam này, không có thanh niên nào có thể khiến cô có thể rung động.
Nhưng kể từ khi gặp Lục Vân, mọi thứ đã thay đổi.
Một người dù kiêu ngạo tới đâu cũng sẽ trở nên cẩn thận từng li từng tí, thậm chí là khiêm tốn trước mặt người mình thích.
Thẩm Tĩnh Nghi chính là người như thế.
Vì thế, sau khi nhìn thấy người Lục Vân giấu trong nhà, phản ứng đầu tiên của cô ta không phải là tức giận hay oán hận.
Mà là chua chát và mất mát.
Khó trách cô ta chủ động với Lục Vân nhưng hắn lại thờ ơ.
Hóa ra là do cô ta không đủ tốt, không xứng với hắn.
Có quá nhiều người đẹp vây quanh Lục Vân.
Thẩm Tĩnh Nghi không thấy bản thân mình có bất cứ lợi thế nào.
Khi Liễu Yên Nhi nhìn thấy cô ta ngơ ngác, sự thù địch trong lòng cô lập tức biến mất.
Cô không thể không nhớ lại mấy lần ở với Lục Vân, mặc dù có rất nhiều cơ hội nhưng hắn lại như khúc gỗ.
Lại còn giữ bình tĩnh y như Liễu Hạ Huệ!
Liễu Yên Nhi đồng cảm nói: “Cô Thẩm, cô đừng buồn, tôi đã dạy cho thằng nhóc này một bài học rồi.
Hơn nữa, tôi rất chắc chắn về nó.”
“Sao cơ?”
Hai người đồng thời mở to mắt.
Không đúng.
Nghe có vẻ có gì đó sai sai!
Lục Vân ngạc nhiên nói: “Chị Yên Nhi, chị nghiêm túc đấy chứ?”
“Hừm, đương nhiên rồi!”
Liễu Yên Nhi chớp mắt nói: “Dù sao thì cũng có 7 người rồi, chị thấy thêm 1 người nữa cũng không sao!”
“Chị Yến Nhi, suy nghĩ của chị nhanh quá, em không theo kịp.”
“Đừng nói nhảm nữa, đêm nay chị sẽ thúc đẩy hai đứa hoàn thành tốt mọi việc, đồng thời tích lũy thêm kinh nghiệm…Cô Thẩm, mạnh dạn lên, cô muốn làm gì thì làm, tôi không tin thằng nhóc này dám chống cự!”
“……”
Đầu Thẩm Tĩnh Nghi ong ong.
Cho dù Lục Vân thật sự không phản kháng nhưng cô ta không có dũng khí.
Có một người đứng bên cạnh, cô ta làm sao dám xấu hổ…
Khung cảnh đóng băng trong giây lát.
Liễu Yên Nhi đã đi quá xa.
Cô chạm vào Lục Vân khiến hắn sợ hãi như một con mèo con đáng thương run rẩy trên góc ghế sô pha.
“Chị Yên Nhi, buổi tối này là thời điểm tốt, chúng ta cùng nhau tu luyện đi!”
“Luyện cái gì mà luyện, em là cái đồ nhát gan.
Có hai cô gái xinh đẹp như thế này đứng trước mặt mà em còn muốn luyện cái gì? Tiểu Lục Vân, chị nhìn ra rồi, nhất định là em có vấn đề!”
Thôi xong rồi, ngay cả thủ đoạn này cũng vô dụng với Liễu Yên Nhi.
Thấy cô như vậy, Lục Vân không còn cách nào đành nói thẳng: “Được rồi được rồi, chị Yên Nhi, em biết chị cố ý, em nói thẳng với chị là được chứ gì.”
Làm sao mà Lục Vân không hiểu được âm mưu của Liễu Yên Nhi.
Vì thế hắn đành phải nói ra bí mật của mình.
Trước khi Vô Danh Thần Công thành công, hắn không thể tiết nguyên dương ra được.
Đó là lý do tại sao hắn có ý chí mạnh mẽ.
Quả nhiên khi nghe được câu này, sắc mặc của Liễu Yên Nhi lại càng cổ quái, trong mắt lóe lên một tia âm mưu, nói: “Suy cho cùng, mị lực của bà đây như thế mà sao em lại không có cảm giác gì? Ha ha, nói như vậy, là do…”
Cô đột nhiên lộ ra một nụ cười ác ý, gương mặt như hồ ly dần dần tới gần Lục Vân, đầu lưỡi nhỏ lướt nhẹ trên môi hồng nhuận của cô…
“Em biết ngay sẽ như vậy mà!”
Sắc mặt của Lục Vân lập tức tối sầm lại.
Vì sao hắn không dám nói cho Liễu Yên Nhi biết bí mật này?
Đó là bởi vì hắn quá hiểu rõ tính cách của Liễu Yên Nhi.
Cô tuyệt đối sẽ không an phận.
Nếu như bí mật bị bại lộ thì cô sẽ càng không kiêng nể gì bởi vì cô biết hắn sẽ không dám làm gì cả.
“Chị đang đùa với lửa đấy!”
Lục Vân đẩy Liễu Yên Nhi ra, đi thẳng vào phòng tắm rồi dội nước lạnh.
Sau khi Liễu Yên Nhi bị đẩy ra, cô chẳng những không cảm thấy thất vọng mà lại còn ôm bụng cười trên ghế sô pha, không có chút hình tượng nào.
Cười xong, cô còn không quên nói chuyện với Thẩm Tĩnh Nghi: “Cô Thẩm, cô nhìn thấy chưa.
Sau này nếu muốn đối phó với nó, chỉ cần dùng thủ đoạn này là được.”
Thẩm Tĩnh Nghi sững sờ đứng một bên.
Đột nhiên cô ta có một sự đồng cảm không thể giải thích được với Lục Vân.
Tu luyện một công pháp kỳ lạ như vậy nhưng lại có một cô chị xinh đẹp mê người như vậy, chắc hẳn…là khó mà nhịn được phải không?
Thế nhưng sau sự việc này, cảm giác mất mát trong lòng Thẩm Tĩnh Nghi đã biến mất bởi vì cô ta biết Lục Vân không động lòng với mình không phải vì cô ta không đủ hấp dẫn mà là do vấn đề về công pháp của hắn.
Cô ta cảm thấy trong lòng thanh thản hơn nhiều.
Một lúc sau, Lục Vân đi ra khỏi phòng tắm.
Liễu Yên Nhi nhìn Lục Vân với vẻ tự hào và khiêu khích: “Chị đã phát hiện ra bí mật của em rồi nên sau này em phải nghe lời chị đấy.
Bất cứ khi nào chị yêu cầu em hỗ trợ việc tu luyện thì em đều phải đáp ứng.
Nếu không chị sẽ lẻn lên giường em mỗi ngày và sử dụng đủ loại tư thế để dụ dỗ em.”
Trong chốc lát, Lục Vân không nói nên lời.
Lẽ nào chị quyến rũ còn chưa đủ sao?
Đương nhiên là Lục Vân không dễ dàng chịu thỏa hiệp như vậy được, hắn nói với vẻ thần bí: “Chị Yên Nhi, chị cũng đang tu luyện thần công giống như em.
Em có vấn đề, lẽ nào chị cũng có thể tránh được sao?”
Sau khi tắm rửa sạch sẽ xong, đầu óc của Lục Vân thanh tỉnh hơn nhiều.
Hắn đã tìm ra cách đối phó với Liễu Yên Nhi.
Liễu Yên Nhi sửng sốt: “Ý của em là?”
“Ha ha…”
Lục Vân nở nụ cười kỳ lạ nhưng hắn không có bất kỳ hành động nào.
Nhưng một giây sau, hắn nhìn thấy Liễu Yên Nhi gấp gáp như kiến bò trên chảo lửa nhảy xuống khỏi ghế sô pha, hét lên: “Rốt cuộc là có chuyện gì? Chân khí của chị đâu? Tại sao chân khí của chị lại biến mất? Lục Vân, tên khốn kiếp này!”