"Làm sao đây Lục tiên sinh, bệnh hói đầu có thể chữa khỏi không?"
Nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Lục Vân, trưởng phòng giáo vụ trở nên lo lắng, cho rằng Lục Vân không thể giúp được gì với tình cảnh của mình.
Lục Vân giữ ngữ khí kỳ quái nói: "Ông hiểu lầm rồi, không phải là không trị được, mà là tôi có chút tò mò, ông không phải hói đầu, chỉ là ông hói ở chỗ người khác không nhìn thấy, tại sao ông lại để ý như vậy?"
Trưởng phòng giáo vụ đỏ mặt nói: "Không phải tôi để ý, mà là vợ tôi để ý."
"..."
Khi cả hai đang trò chuyện.
Đột nhiên.
Ánh mắt Lục Vân lướt qua trưởng phòng giáo vụ, rơi vào tòa lầu dạy học cách đó không xa.
Trên tầng năm, một hư ảnh nửa người trèo ra khỏi lan can, loạng choạng, có thể ngã xuống bất cứ lúc nào.
Dù là ban đêm.
Nhưng thông qua ánh đèn ở hành lang của tầng đó, nhưng Lục Vân vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng.
Đây là có người muốn nhảy lầu!
Lục Vân không còn tâm trí để nói chuyện vớ vẩn với trưởng phòng giáo vụ nữa, giống như một mũi tên đã lên dây, hắn lao về phía tòa nhà dạy học kia trong nháy mắt.
"Cậu Lục..."
Trưởng phòng giáo vụ còn chưa có được đáp án mà mình muốn, liền thấy Lục Vân đột nhiên biến mất trước mắt thì hơi sửng sốt, sau đó cũng nhìn thấy bóng người trên tòa dạy học kia, giật mình kêu lên một tiếng.
Có sinh viên muốn nhảy lầu!
Đây là chuyện lớn đó!
So với vấn đề nhỏ trên người ông mình, thì không là gì cả.
Vì vậy trưởng phòng giáo vụ cũng vội vàng chạy về phía tòa nhà dạy học, chạy mãi vẫn chưa tới được nửa đường.
Thậm chí không có thời gian để gọi 119.
Bóng người trên tầng năm đã nhảy xuống.
Xong!
Chủ nhiệm khoa sắc mặt tái nhợt.
Chưa nói đến đó là một mạng người.
Sinh viên nhảy lầu cũng ảnh hưởng rất lớn đến thanh danh của trường học, sau này nếu gia đình người mất lại làm ầm ĩ lên thì, có lí cũng không giải thích được.
Lúc này.
Lục Vân đã đến trước tầng trệt của tòa nhà đó.
Hắn đã vào đúng vị trí trước khi sinh viên đó rơi khỏi tòa nhà.
Vừa ngẩng đầu.
Liền thấy được người từ trên trời rơi xuống.
Người nhảy lầu là một nữ sinh
Xung quanh còn có một số học sinh, ban đầu bọn họ không chú ý tới có người nhảy lầu, nhưng nhìn thấy Lục Vân lao vút qua như một cơn gió thì bọn họ mới giật mình một phát.
Rốt cuộc là đôi chân thần thánh gì mà có thể chạy với tốc độ kinh hoàng như vậy?
Có thể tham gia thế vận hội Olympic rồi đó.
Nhưng khi bọn học đưa ánh mắt nhìn theo Lục Vân, lúc nhìn mới thấy một bóng người sắp rơi xuống lầu, vẻ mặt của bọn họ lập tức trở nên kinh ngạc.
Hóa ra là ai đó định nhảy lầu!
Có phải Thầy Lục định đỡ bằng tay không hay không?
Một người từ lầu năm nhảy xuống, lực rơi xuống hưởng tuyệt đối không nhỏ, nếu Lục Vân bắt không chuẩn, hoàn toàn có thể bị đè bẹp luôn ở đó.
Phải làm sao bây giờ?
Lòng mọi người đều nóng như lửa đốt, nhưng thời gian không còn nhiều nữa, căn bản bọn họ không nghĩ ra biện pháp gì khác.
Ngay lập tức.
Nữ sinh nhảy lầu đã đâm trúng người của Lục Vân.
Nhưng cảnh tượng đẫm máu mà mọi người tưởng tượng không xuất hiện.
Chỉ thấy Lục Vân giơ tay ra và đỡ được nữ sinh một cách chính xác, sau đó hai người họ lăn trên mặt đất vài vòng, như thể đang làm vậy để giảm bớt lực rơi.
Thực ra.
Khi nữ sinh còn ở trên không, Lục Vân đã giải phóng chân khí của mình, tạo thành vùng đệm an toàn, vì vậy tác động của cú rơi không lớn như tưởng tượng.
"Thầy Lục, cậu không sao chứ?"
"Tôi không sao."
Trưởng phòng giáo vụ cuối cùng cũng đến nơi, ông ấy thở phào nhẹ nhõm khi thấy Lục Vân đỡ được nữ sinh đó, nhưng sau đó ông ấy lại bị sốc.
Đỡ người nhảy từ tầng năm xuống bằng tay không, làm sao hắn làm được chứ?
Đây rõ ràng không phải là vấn đề mà trưởng phòng giáo vụ nên suy nghĩ lúc này.
Điều ông ấy nên cân nhắc lúc này là tại sao nữ sinh này lại nhảy lầu.
Cùng lúc đó.
Sinh viên xung quanh thấy Lục Vân không những không bị thương mà còn đỡ được nữ sinh nhảy lầu, biểu cảm của bọn họ, muốn bao nhiêu kinh ngạc liền có bấy nhiêu.
"Thầy Lục thật tuyệt vời.
Nữ sinh kia nhảy từ trên cao xuống, nhưng vẫn đã đỡ được, hơn nữa cả hai đều không bị thương.
Y như đang đóng phim vậy!"
"Bạn nói cái gì? Có nữ sinh rơi từ trên lầu xuống còn rơi vào người Thầy Lục?"
"Cái gì? Một cô gái rơi từ trên lầu xuống, đè chết Thầy Lục?"
Một sinh viên thở hổn hển chạy đến bên cạnh Lý Vệ Bình nói: "Hiệu trưởng, không ổn rồi.
Thầy Lục bị một nữ sinh nhảy lầu đè bẹp, trên đất toàn là máu, thật đáng sợ..."
"Cái gì!"
Nghe được tin này, mọi người đều sửng sốt, muốn chạy ra ngoài xem có chuyện gì đang xảy ra.
Lý Vệ Bình hét lớn: "Tất cả học sinh ở trong lớp, không ai được phép ra ngoài!"
Để không gây hoang mang, Lý Vệ Bình đã bố trí hai giáo viên trông chừng những sinh viên này, không để họ ra ngoài xem náo nhiệt trong khi ông ta và một số giảng viên khác vội vàng ra ngoài.
Thẩm Tĩnh Nghi cũng lập tức chạy ra khỏi lớp.
Lục Vân là người tu luyện, cô ta không tin Lục Vân sẽ bị đè chết, nhưng không thể không nghi ngờ bên ngoài đã xảy ra chuyện lớn.
Mọi nhóm người vội vã chạy đến hiện trường.
Không có chuyện gì xảy ra.
Lúc đó mấy người này mới biết đó là báo động giả.
Lý Vệ Bình tức giận nói: "Mấy sinh viên tung tin đồn nên bị bắt hết, từ từ giáo dục lại, xém chút nữa thì… trái tim của tôi nhảy ra ngoài luôn rồi."
Mặc dù chỉ là báo động giả nhưng sự thật là có một số nữ sinh đã nhảy lầu.
Thẩm Tĩnh Nghi lo lắng nhìn nữ sinh nhảy lầu, nói: “Học sinh Lý Hân, em thật giỏi, sao đột nhiên lại làm chuyện ngu xuẩn như vậy, có khó khăn gì có thể nói với giáo viên, tại sao em không nghĩ đến điều đó?"
Cô gái nhảy lầu tên là Lý Hân.
Là một sinh viên trong lớp của Thẩm Tĩnh Nghi.
Bình thường nữ sinh này rất ngoan ngoãn.
Đó là lý do tại sao Thẩm Tĩnh Nghi rất ngạc nhiên, không hiểu tại sao Lý Hân lại làm một việc ngu ngốc như nhảy lầu.
Tuy nhiên, đối mặt với câu hỏi của Thẩm Tĩnh Nghi, Lý Hân không nói lời nào, chỉ mím môi và không ngừng khóc.
Thẩm Tĩnh Nghi nhìn xung quanh một lượt, nói: "Hiệu trưởng, hãy để tôi nói chuyện riêng với bạn học Lý Hân trước!"
Lý Vệ Bình do dự một lúc, sau đó gật đầu đồng ý, nói: "Hãy cẩn thận, đừng để con bé làm những điều ngu ngốc như vậy nữa.
Nếu thật sự không được, chỉ có thể gọi ba mẹ con bé tới."
"Vâng, tôi sẽ dạy dỗ con bé thật tốt.".