"Tôi đếm đến ba, mau lăn xuống đây!"
Lục Vân lên tiếng lần nữa, thanh âm lạnh băng như một pho tượng Sát Thần, ánh mắt lạnh lùng nhìn chăm chú nhìn Lưu Tiến, lập tức bắt đầu đếm ngược: "Ba......Hai......"
Sắc mặt Lưu Tiến tái nhợt.
Tất cả vệ sĩ của hắn ta đều đã bị Lục Vân đánh ngã toàn bộ, có thể thấy công phu của Lục Vân đỉnh cỡ nào, cho nên, làm sao hắn ta dám bước ra.
Chỉ có thể kiếm cớ kéo dài thời gian.
Chỉ cần Chu Nghĩa đến, Lưu Tiến chắc chắn sẽ cho tên ngốc kiêu ngạo này ngậm quả đắng.
Hắn ta với Chu Nghĩa có giao tình rất sâu, khu vực này cũng nhờ Chu Nghĩa hỗ trợ bảo kê, hơn nữa Hắc Báo Đường cách nơi này không xa, có lẽ không qua mấy phút nữa Chu Nghĩa sẽ dẫn người đến ngay.
Đến lúc đó, Lưu Tiến có thể thỏa thích thể hiện cơn giận của hắn ta.
Nhưng Lưu Tiến thật sự không ngờ được, Lục Vân căn bản không hề để thời gian trôi qua, từ ‘một’ vừa ra khỏi miệng, hắn liền đạp chân nhảy thẳng lên cầu thang, trong chớp mắt đã tới trước mặt Lưu Tiến.
"Anh rất không hiểu chuyện...!"
Lục Vân mở miệng thật bình thản, nhưng làm trong lòng Lưu Tiến rát lạnh một mảnh.
Tên này......!
Sao tốc độ lên lầu nhanh vậy?
Phanh!
Căn bản không cho Lưu Tiến nhiều thời gian phản ứng, Lục Vân đột nhiên giơ một tay bóp cổ của hắn ta, ném từ lầu hai xuống dưới, phần lưng đụng vào mặt đất, nặng nề vang lên một tiếng thật lớn.
"Hai người cũng xuống dưới."
Nhìn thoáng qua người đàn ông gầy gò cùng quản lý câu lạc bộ đang bị dọa ngây ngốc bênh cạnh, Lục Vân giơ tay, ném bọn họ xuống theo Lưu Tiến, khi ngã xuống xuống lầu, tiếng kêu thảm thiết vang lên không ngớt.
Đúng lúc này, một tiếng gầm đột nhiên vang lên.
"Làm càn! Thằng nào cho mày lá gan gây sự ở đây hả?"
Chỉ thấy một người đàn ông khí tức hung hãn vọt vào câu lạc bộ, cầm đầu đúng là đường chủ Hắc Báo Đường Chu Nghĩa.
Ngay khi nhìn thấy Chu Nghĩa, Lưu Tiến phảng phất như là gặp được cứu tinh, trong mắt phóng ra lửa giận đến mức muốn giết người, hét lớn: "Chu huynh đệ, anh không nên nói nhảm với tên nhãi này, anh cứ trực tiếp ra tay, đập chết hắn!"
Chu Nghĩa là một người luyện võ, công phu không tầm thường, nếu không cũng không có khả năng ngồi vững vàng vị trí đường chủ Hắc Báo Đường này.
Lúc hắn ta đi vào, trông thấy khắp nơi là từng đống bừa bộn, vệ sĩ nằm ngổn ngang kêu rên, thì đã biết được, Lục Vân tuyệt đối cũng là người luyện võ, cho nên sau khi nghe Lưu Tiến nói vậy, hắn ta cũng không chủ quan chút nào, mà là thận trọng gật đầu nhẹ.
Tự mình ra tay, tốc chiến tốc thắng.
Chu Nghĩa đang chuẩn bị động thủ, lúc này Lục Vân đang đứng ở vào lầu hai, bỗng nhiên một tay chống đỡ vào lan can, thả người phóng lên, cứ như vậy từ lầu hai nhảy xuống, hai chân vững vàng đứng ở mặt đất.
"Anh nhất định phải đánh với tôi?"
Bước chân Lục Vân trầm ổn, bước về phía Chu Nghĩa, mặc dù không có phóng xuất ra khí tức gì, nhưng vẫn mang đến cho Chu Nghĩa một cảm giác cực kỳ nguy hiểm, đồng tử hắn ta không khỏi co rút lại, hỏi: "Rốt cục anh là ai?"
Lục Vân khẽ cười một tiếng nói ra: "Chẳng lẽ Mã gia của các anh chưa nói, đừng tới trêu chọc Lục Vân tôi?"
"Lục… Lục Vân?"
Nghe thấy cái tên này, thân thể Chu Nghĩa run lên bần bật, hắn ta nhớ rõ Mã Trạch đã cảnh báo bọn họ, nếu đụng phải người nào tên Lục Vân thì trốn xa chừng nào tốt chừng đó.
Chẳng lẽ chính là trước mắt người này?
Trong lòng Chu Nghĩa hơi ngờ ngợ.
Lúc này Lưu Tiến vẫn không rõ tình huống gì, khàn giọng quát: "Chu huynh đệ, anh còn đứng ngây ra đó làm gì, tranh thủ thời gian, đánh chết tên nhãi này, đừng để hắn kiêu ngạo nữa…!"
Quả thực hắn ta đã hận Lục Vân tận xương tủy
Nhưng mà mặc kệ hắn ta có gào rú như thế nào, Chu Nghĩa vẫn không có động tĩnh, ngược lại suy tư chốc lát rồi nói: "Lưu Tiến, tôi cảm thấy Lục tiên sinh chắc chắn sẽ không vô duyên vô cớ gây sự, vẫn là anh nói lời xin lỗi với hắn đi!"
"Anh nói cái gì? Bảo tôi xin lỗi hắn?"
Lưu Tiến lập tức trợn to hai mắt, bây giờ người bị đánh là hắn ta, gọi Chu Nghĩa đến giúp mình, thế mà người đến giúp đỡ lại kêu hắn ta đi xin lỗi Lục Vân?
Lưu Tiến hoàn toàn không thể tin được lỗ tai của mình.
Chuyện nói xin lỗi là không có khả năng.
Lưu Tiến cả giận nói: "Chu Nghĩa, nếu anh không muốn giúp đỡ thì thôi đi, tại sao phải nói mấy lời khó nghe như vậy? Hôm nay anh chọn đi, giúp tôi giết chết tên nhãi này, hay là chúng ta ân đoạn nghĩa tuyệt!"
"Vậy ân đoạn nghĩa tuyệt đi!"
Chu Nghĩa vô cùng quyết đoán lựa chọn người kia, làm Lưu Tiến khựng lại một chút, sau đó mới nhận ra có vấn đề.
Vừa rồi hắn ta thật sự bị phẫn nộ làm mất hết lý trí, thật ra ngay khi Chu Nghĩa bảo hắn ta đi xin lỗi, hắn ta nên nhanh nhẹn nhận ra, đây là lời nhắc nhở của Chu Nghĩa, người trước mắt này, tốt nhất không nên trêu chọc.
Đáng tiếc cho tới lúc này Lưu Tiến mới hiểu được.
Chu Nghĩa nói: "Lục tiên sinh, ngài muốn xử trí Lưu Tiến như thế nào thì cứ xử, hắn ta không có quan hệ gì với Hắc Báo Đường chúng tôi, tôi xin cáo từ."
Hắn ta chuẩn bị mang theo người của Hắc Báo Đường rời đi.
Lục Vân nói ra: "Tôi còn có chút việc cần các người làm."
Chu Nghĩa dừng lại, mặt lộ vẻ vẻ nghi hoặc.
Lục Vân chỉ chỉ Lưu Tiến: "Giúp tôi chôn sống hắn ta."
"Cái gì!"
Chu Nghĩa nghe thấy lời này, sắc mặt lập tức biến đổi vài lần, nói: "Lục tiên sinh, đây là ân oán giữa ngài và Lưu Tiến, giờ kêu tôi tới chôn hắn ta, có phải có chút không thỏa đáng?"
Chu Nghĩa không phải sợ giết người.
Nói thật, để đến được địa vị này trên tay hắn ta không thể không có mấy mạng người.
Chẳng qua là hắn ta cảm thấy, dù sao Lưu Tiến cũng từng có thâm giao với mình, lần này hắn ta không giúp đỡ Lưu Tiến, đã xem như vô cùng nể mặt Lục Vân, thế nhưng là Lục Vân còn muốn hắn ta chôn Lưu Tiến, có chút quá đáng rồi hay không?
"Thế nào, anh không muốn?" Lục Vân nhàn nhạt liếc mắt nhìn hắn ta.
Chu Nghĩa cau mày, trầm mặc một lúc lâu sau nói ra: "Thật có lỗi Lục tiên sinh, thứ cho tôi khó lòng làm theo!"
Mã Trạch chẳng qua là cảnh cáo bọn họ tránh xa Lục Vân, cũng không có nói bọn họ nghe lệnh Lục Vân làm việc, cho nên Chu Nghĩa cũng không tính nhúng tay vào chuyện này, nói xong cũng quay người chuẩn bị rời đi.
Nhưng này lúc lại nghe Lục Vân thở dài một hơi nói ra: "Aih, Mã Tam gia còn nói cái Hắc Long Lệnh gì đó dùng rất tốt, giờ xem ra cũng đâu tốt gì mấy, có khác gì sắt vụn đâu!"
Nói xong tiện tay ném luôn ra ngoài..