Nhưng Lục Vân lại không cho là vậy, hắn có thể cảm nhận ra ánh mắt Trương Bình nhìn mình có chứa một loại tham dục, tham dục thực thuần túy, giống như muốn thu mình làm đồ chơi của cô ta.
Đây tuyệt đối không phải Lục Vân tự luyến, mà vì rất nhiều phú bà thật sự có sở thích này.
Xem ra dáng người quá đẹp cũng không phải chuyện tốt, vừa rồi không nên ăn mặc qua loa thế rồi đi ra, nhìn đi, bị người ta nhớ thương rồi đây này!
Diệp Khuynh Thành và Trương Bình tiếp tục trò chuyện thêm một lúc trong phòng khách.
Một trong những chủ đề mà họ đang trò chuyện là về bạn trai cũ của Trương Bình thời đại học. Thậm chí, Trương Bình và người bạn trai đó còn quyết định sẽ kết hôn sau khi tốt nghiệp.
Diệp Khuynh Thành hỏi cô tại sao sau đó hai người lại chia tay.
Trương Bình ấp úng một lúc lâu nhưng cuối cùng cô chỉ thở dài mà không nói gì thêm.
Dĩ nhiên Diệp Khuynh Thành không hề để trong lòng vì cô hỏi tới chủ đề này hoàn toàn chỉ đơn giản là muốn trò chuyện. Thấy Trương Bình không muốn nói về chủ đề này, cô cũng không muốn hỏi thêm nữa.
Sau khi cuộc trò chuyện kết thúc, Trương Bình đứng dậy rời đi. Trước khi rời đi, cô còn nhìn Lục Vân thêm một chút. Ánh nhìn đó như thể muốn ăn thịt Lục Vân ngay tức khắc.
Lục Vân rùng mình.
Sau khi Trương Bình rời đi, Lục Vân hỏi: “Chị Khuynh Thành, cô ấy tới đây có việc gì ạ?”
Diệp Khuynh Thành nhổ nước bọt: “Sao nào, chính em ăn mặc không tử tế lại còn trách người khác nhìn em?”
Lục Vân cười lúng túng, hắn biết rằng chị Khuynh Thành đang hiểu lầm mình.
Một lúc sau, Diệp Khuynh Thành giải thích: “Chồng của chị Bình là ông chủ của một công ty niêm yết ở tỉnh. Hai bên cũng có chút giao tình nên chị Bình đã chủ động tới tìm chị và nói rằng chị ấy có thể giúp chị thành lập một văn phòng, muốn chị tới gặp ông chủ của tập đoàn Kim thị.”
“Thì ra là vậy.”
Lục Vân gật đầu nhưng hắn vẫn không nói ra cảm xúc thật của mình. Có lẽ Trương Bình đó không có ý tốt.
Một đêm trôi qua.
Ngày hôm sau, Lục Vân đến Hạnh Lâm đường và nói chuyện với Dư Hồng Văn: “Ông Dư, việc luyện tập Cửu Chuyển Hồi Dương Châm sao rồi?”
Dư Hồng Văn đứng dậy cung kính nói: “Báo cáo thầy, tôi luyện sắp xong rồi. Chỉ cần khoảng 1 tuần nữa là tôi có thể nắm vững mọi thứ.”
“Ừm, không tồi. Sau khi ông học xong Cửu Chuyển Hồi Dương Châm, tôi sẽ dạy ông Quỷ Môn Thất Khấu Thứ.”
Thân thể của Dư Hồng Văn khẽ run lên: “Cảm ơn thầy!”
Cách xưng hô giữa hai người khá thú vị. Lục Vân gọi Dư Hồng Văn là ông Dư còn Dư Hồng Văn lại gọi hắn là thầy, cả hai đều có ý kiến riêng.
“Ông Dư, đã lâu không gặp!”
Lúc này, có một người đàn ông trung niên với mái tóc xoăn đột nhiên xuất hiện ở ngoài cửa và mỉm cười chào hỏi Dư Hồng Văn.
Dư Hồng Văn cũng nhiệt tình chào lại: “Hóa ra là ông Thẩm, mời ông vào.”