Giọng nói của Lục Vân như sấm, tràn đầy uy nghiêm, khiến Hàn Khải và những người khác lúng túng, nhưng ngay sau đó Hàn Khải trầm giọng hét lên: "Để hai viên chấp pháp ở đây canh chừng, còn lại, theo tôi về căn cứ Vũ Minh!"
Mặc dù không biết thằng nhãi này lấy từ đâu ra tự tin như vậy, nhưng nếu hắn muốn tự mình đưa đầu vào thì ông ta chỉ có thể thực hiện giúp hắn thôi.
Sau khi đám người Vũ Minh và Lục Vân rời đi, vô số người ăn dưa bở cũng sôi sục theo.
Thật là đáng sợ!
Mọi thứ xảy ra hôm nay hoàn toàn có thể diễn tả bằng hai từ: đáng sợ.
Thằng nhãi kia, lấy đâu ra tự tin cho rằng một mình hắn có thể chống lại Vũ Minh, hơn nữa còn chủ động đến khu Đông Hải gặp minh chủ Vũ Minh, đây không phải là tự mình giăng bẫy cho mình sao?
Ngay sau đó.
Bọn họ lại nhìn về phía các thành viên của Khương gia, trên mặt lộ ra vẻ hả hê hoàn toàn không thể che giấu được, lần này đám người Khương gia rất có khả năng sẽ bị ném vào ngục tối của Vũ Minh, vĩnh viễn không được trông thấy ánh sáng ban ngày.
Khương gia đã hoàn toàn kết thúc!
Các viên chấp pháp đã rời đi, Lục Vân cũng đã rời đi, nhưng một hồi lâu trôi qua mấy người xung quanh họ vẫn chưa chịu rời đi.
Bọn họ tin rằng không bao lâu nữa Vũ Minh sẽ đưa phán quyết.
Khương Thừa Nghĩa tái mặt, nói: "Anh, chúng ta hãy trốn khỏi Kim Lăng thôi.
Em không muốn dành phần đời còn lại của mình trong ngục tối!"
"Em không muốn, thì anh muốn chắc? Đắc tội với Vũ Minh, em nghĩ mình có thể dễ dàng trốn thoát như vậy sao?"
Khi nghe Khương Thừa Nghiệp nói lời này, tất cả mọi người trong Khương gia đều sinh ra lòng tuyệt vọng, liên tục đem Lục Vân ra mắng.
Đều do thứ đáng chết đó!
Khu Đông Hải, căn cứ Vũ Minh.
Hội nghị bàn tròn kết thúc.
Cố Trường Hưng sánh vai cùng Lạc Ly đi ra ngoài, trong miệng còn đang nói về dị nhân, thì Hàn Khải và đám viên chấp pháp vội vã quay lại, trên khuôn mặt trần đầy vẻ tức tối và buồn bực.
Cố Trường Hưng cau mày và hỏi: "Hàn hộ pháp, vừa rồi chúng ta mới tổ chức một cuộc họp khẩn cấp, tại sao cậu lại rời đi lâu như vậy? Còn mang đi nhiều viên chấp pháp như thế?"
Hàn Khải sải bước trước mặt Cố Trường Hưng và nói: "Khởi bẩm minh chủ, lần này tôi gặp một người còn nguy hiểm hơn dị nhân, tôi nghĩ có thể liệt vào tội phạm truy nã cấp SSS."
"Tội phạm truy nã cấp SSS."
Trong lòng Cố Trường Hưng và Lạc ly đều cả kinh.
Cố Trường Hưng thể hiện vài phần nghiêm túc, nói: "Lệnh bắt giữ cấp SSS là lệnh bắt giữ cấp cao nhất của Long quốc Vũ Minh, không thể chỉ vì một câu nói mà tùy tiện hạ xuống được, đầu tiên phải trình bày rõ trước Tổng Minh, đối phương là loại người gì?”
Ngay cả những dị nhân xấu xa cũng chỉ là tội phạm truy nã cấp S, cấp SSS, nếu so với dị nhân thì chắc chắn phải hung ác gấp mười, hoặc gấp trăm lần!
Cố Trường Hưng phải thận trọng.
Hàn Khải nói: "Đối phương là Tôn Giả cảnh."
"Cái gì? Tôn Giả cảnh?"
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều sợ hãi, Cố Trường Hành đương nhiên cũng không ngoại lệ, giọng điệu cực kỳ nghiêm túc, hỏi: "Tình hình thế nào, hãy nói rõ chi tiết."
"Ở Kim Lăng, vốn dĩ hôm nay Hầu gia và Khương gia luận võ, kết quả đột nhiên xuất hiện một người ngang nhiên nhiễu loạn trật tự buổi luận võ, chỉ vì vài điểm bất đồng nhỏ mà giết cả Hầu Dũng, hơn nữa hoàn toàn không đặt Vũ Minh ở trong mắt, hắn thậm chí còn la hét nói muốn tiêu diệt cả Vũ Minh."
Cố Trường Hưng nói một cách dứt khoát quát lên: "Muốn tiêu diệt Vũ Minh? Hừ, gan thật, hắn thật sự cho rằng mình là Tôn giả cảnh thì có thể coi trời bằng vung sao?"
Mặc dù dựa vào lời Hàn Khải kể lại, thì tên Tôn Cảnh kia chỉ giết một mình Hầu Dũng, cũng không tính là tàn nhẫn, nhưng ngược lại đối phương lại nói năng ngông cuồng, nói muốn tiêu diệt cả Vũ Minh, đây rõ ràng là khiêu khích lớn nhất đối với Vũ Minh!
Kết hợp với tu vi cường đại của đối phương, phát ra lệnh truy nã cấp SSS đối với hắn cũng không phải là không thể.
Cố Trường Hưng nói: "Các người chờ ở chỗ này, tôi lập tức đi liên hệ Tổng minh, yêu cầu bên trên phái vài vị Tôn giả đi bắt lấy tên cuồng ngạo kia!"
"Minh chủ...!Tôi đã dẫn hắn tới đây rồi."
"Ông đã mang hắn tới đây?"
Cố Trường Hưng sửng sốt một chút, sau đó trên mặt lộ ra vẻ nghi ngờ.
Nếu thật như lời Hàn Khải nói, đối phương là Tôn giả cảnh, chỉ dựa vào năng lực của Hàn Khải, làm sao có thể bắt đối phương về quy án?"
Chỉ sợ bên trong vẫn còn gì đó chưa nói?
Cố Trường Hưng cũng là một người thông minh, ý tứ sâu sa nói: "Hàn hộ pháp, tôi nhớ không nhầm thì Hầu gia, Hầu Dũng là đệ tử của ông, phải không?"
Anh ấy đã đại khái đoán được gì đó.
Tôn giả cảnh là người như thế nào chứ, tại sao lại vô duyên vô cớ nhảy vào phá rối một cuộc luận võ?
Lời nói của Hàn Khải có đầy sơ hở.
Sắc mặt Hàn Khải khẽ biến.
Cố Trường Hưng nhìn biểu hiện của ông ta liền biết mình đã đoán không sai, nhưng dù sao ông ta cũng là thuộc hạ của anh ấy, cho nên Cố Trường Hưng chỉ có thể giả bộ không biết, nói: "Tôn giả cảnh kia đâu, không phải ông nói đã dẫn hắn tới sao?"
Hàn Khải liếc nhìn về phía sau ông ta.
Đúng lúc Lục Vân đi ra khỏi đám viên chấp pháp, Cố Trường Hưng còn chưa kịp nói chuyện, Lạc Ly bên cạnh đã chớp chớp đôi mắt đẹp, vui vẻ chạy tới nói: "Tiểu Lục Vân, sao em lại tới đây?"
"Chị bảy!"
Từ rất xa Lục Vân đã nhìn thấy Lạc Ly, mỉm cười, tiến tới ôm cô, nói: "Em là tội phạm bị truy nã cấp SSS mà Hàn Khải vừa nhắc đến."
"Cái gì?"
Nhất thời lông mày Lạc Ly hơi nhíu lại, quay đầu trừng mắt nhìn Hàn Khải nói: "Em trai tôi tuyệt đối sẽ không vô cớ giết người, nhất định là các người vì tư lợi mà khiêu khích em trai tôi động thủ."
Em trai.
Thanh niên to gan này thực sự là em trai của minh chủ Vũ Minh khu Hoa Trung?
Hàn Khải và đám người Tạ Trừ lập tức sững sờ.
Cố Trường Hưng cũng sửng sốt trong giây lát, nhưng sau đó đã tỉnh táo lại, nhìn Hàn Khải một cách nghiêm túc, anh ấy cười nói: "Thì ra lũ ập vào đền Long Vương*, đây chỉ là sự hiểu lầm, hiểu lầm thôi!" (một câu truyện thần thoại nói về sự hiểu lầm)
"Hiểu lầm cái gì? Hôm nay phải giải thích rõ cho em trai tôi! Em trai tôi đơn thuần thiện lương như thế, không thể khi không chịu oan khuất như vậy được!"
Sắc mặt Lạc Ly lạnh lùng, không cho Cố Trường Hưng chút mặt mũi nào.
Mặc dù trong ba ngày ở nhà, Tiểu Lục Vân rất quá đáng, thỉnh thoảng cô đang đi vệ sinh, thì hắn sẽ giả vờ vô ý đi vào phòng vệ sinh, sau đó chọc cho cô nổi giận, vừa đuổi hắn ra vừa cảnh cáo hắn sau này phải tránh xa cô ra một chút.
Nhưng.
Dù gì hắn cũng là người em yêu quý nhất của cô.
Bây giờ em trai bị oan, còn bị liệt vào hàng tội phạm truy nã cấp SSS, Lạc Ly phải đứng lên và bảo vệ công lý chứ.
Đây là hành động mà một người chị như cô ấy nên làm.
Em trai của tôi, chỉ có tôi mới có thể khi dễ, người ngoài tuyệt đối không được!.