Trương Bình a…. Trương Bình, mục đích của cô cũng quá rõ ràng rồi. Bổn vương là loại người gì mà một người hâm mộ thô tục như cô có thể nghĩ đến kia chứ.
Hửm?
Lục Vân kiêu ngạo cứ hất hất đầu lên và nói: “Đi thì đi, em cũng muốn gặp người phụ nữ đó, rốt cuộc chị ta muốn gì?”
Bốp!
Diệp Khuynh Thành vỗ vào sau đầu hắn một cái và tức giận nói: “Em đang phát điên cái gì vậy?”
“…”
Sáng sớm hôm sau, Lục Vân lái chiếc Bugatti Veyron của mình ra ngoài và đậu nó trong sân.
Diệp Khuynh Thành nghi ngờ hỏi: “Hôm nay lái xe của em đi à?”
“Không, chị lái chiếc Porsche của chị, chúng ta mỗi người một chiếc.”
“Em lại phát bệnh gì vậy?”
Diệp Khuynh Thành lẩm bẩm, sau đó cô nhìn thấy Lục Vân trở về nhà kho với một chiếc 28 thanh*, nó sắp được nhét vào cốp của chiếc xe thể thao đang đậu kia. (*là chiếc xe đạp thời xưa có 28 thanh)
Diệp Khuynh Thành sắc mặt âm trầm hỏi: “Em lại làm sao vậy?”
“Cốp của mấy chiếc xe thể thao này đều ở phía trước, không gian quá nhỏ, không thể để vừa chiếc xe đạp của em.”
“Chị đang hỏi em, rốt cuộc em muốn làm gì với chiếc xe đạp đó?”
Diệp Khuynh Thành cũng bó tay. Từ sau khi Trương Bình xuất hiện, người em trai này cũng trở nên bất thường, không biết đầu óc của hắn có bị chập mạch gì không nữa.
Nhưng Lục Vân lại cười nói: “Chiếc 28 thanh này là bảo bối của em, đương nhiên là phải mang theo.”
Hắn sẽ không để chuyện như lần trước xảy ra một lần nào nữa.
Lần trước hắn đi cùng chị Khuynh Thành đến tỉnh lỵ mà có mang theo một ít thần khí để giảm sức lực, thì có thể chạy về Giang Thành sớm một chút rồi, tất nhiên cũng có thể sớm giải quyết rất nhiều phiền phức.
Đây là biện pháp để Lục Vân ứng phó với tình huống khẩn cấp. . Đọc 𝑡ruуện haу 𝑡ại -- 𝙏rUm𝑡ruуện.V𝐍 --
“Được, được, đừng lái xe thể thao nữa, đem xe đạp của em đặt ở ghế sau xe Porsche của chị là được.” Diệp Khuynh Thành xoa xoa trán tỏa vẻ bất lực, rồi thỏa hiệp nói.
Từ Giang Thành lái xe lên tỉnh, nếu đi ô tô với tốc độ cao thì sẽ mất không quá hai giờ.
Vì thế hai người xuất phát lúc chín giờ sáng, lúc tìm được đến Tụ Hương Lâu thì cũng chỉ mới gần mười một giờ rưỡi thôi, nói chung cũng đến sớm nửa tiếng.
Ấy vậy mà Trương Bình đã sớm đứng đợi ở bên ngoài từ lâu.
Khi vừa nhìn thấy hai người, Trương Bình liền nhiệt tình nói:
“Tiểu Diệp à, chị đã bao trọn phòng ăn số 1 rồi, để phục vụ đưa hai người đến phòng đó trước nhé, chị phải đứng cửa đợi người một lát, giám đốc Kim cũng sắp tới rồi.”
“Vâng!”
Diệp Khuynh Thành gật đầu, hai người tiến vào phòng riêng trước.
Khoảng chừng 10 phút sau, Trương Bình cuối cùng cũng đi vào, không những thế còn đang nói chuyện và cười đùa với một người đàn ông khác.