Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực Phẩm


Thiên Sáp Điện, phân điện Nam bộ.

Vương Băng Ngưng tỉnh lại từ cơn đau, dung nhan xinh đẹp không còn chút máu, vừa trợn mắt đã nhìn thấy một gương mặt quen thuộc đang đau lòng ngóng nhìn cô.

“Tiểu Lục Vân...” Vương Băng Ngưng khẽ lẩm bẩm một tiếng.

Tinh thần cô hơi mơ hồ, là ảo giác sao? Không phải mình đã chết rồi à?
Chẳng lẽ tiểu Lục Vân trước mắt là ảo giác mình tưởng tượng ra trong lúc hấp hối?
Vương Băng Ngưng lưu luyến mà vươn tay, vuốt ve gương mặt quen thuộc kia, nghẹn ngào nói: “Tiểu Lục Vân...!Thực xin lỗi, chị mới gặp em có một lần mà đã phải rời đi...!Chị thật sự luyến tiếc em.”
“Chị tư, chị nói bậy gì đó, chị còn sống, sống rất tốt, đám người làm chị bị thương đã bị em xé nát cả rồi.”
Nhìn dáng vẻ của chị tư, Lục Vân cảm thấy thật đau lòng.

“Chị còn sống?” Vương Băng Ngưng sửng sốt.

Đúng rồi!
Làm sao người chết lại cảm thấy đau chứ?
Hơn nữa gương mặt cô vuốt ve rõ ràng là chân thật, có xúc cảm, có độ ấm.

“Hức hức...!Tiểu Lục Vân, chị không chết, chị còn tưởng đời này không được gặp lại em nữa...” Vương Băng Ngưng căn bản không màng đau đớn trên vai, ngồi dậy nhào vào lòng Lục Vân, thất thanh khóc rống.


Trái tim Lục Vân cũng run rẩy theo, giờ khắc này chị tư thật yếu ớt bất lực, khiến người ta thương tiếc.

Sao đám súc sinh kia lại nhẫn tâm tấn công như vậy!
“Chị tư, không có gì, về sau em sẽ không để chị bị thương nữa, dù là kẻ nào, chỉ cần dám tổn thương chị thì em nhất định sẽ xé nát chúng rồi ném xuống địa ngục.” Lục Vân an ủi.

Vương Băng Ngưng khóc thật lâu, sau đó đột nhiên nhớ tới cái gì, cô vội kiểm tra cúc áo của mình.

Nơi đó vốn có một cái camera bí mật, nhưng hiện tại đã không thấy.

Nhất định là cô không cẩn thận đánh mất trong lúc chạy trốn.

“Chị có lỗi với bọn họ...” Nước mắt của Vương Băng Ngưng lại không kiềm được mà trào ra.

Thứ mà bọn họ tốn nhiều thời gian để ẩn giấu, trăm cay ngàn đắng mới quay được đã mất, Vương Băng Ngưng cảm thấy mình thực xin lỗi những đồng nghiệp đã chết đi.

Lục Vân hỏi: “Chị tư, rốt cuộc là chuyện thế nào? Chị đang điều tra cái gì ở nước Nam Ngư?”
Nếu chỉ là điều tra bình thường thì sao lại bị lính đánh thuê đuổi giết?
Đôi mắt Vương Băng Ngưng đã khóc sưng đỏ, nhưng nghe Lục Vân dò hỏi thì chỉ lắc lắc đầu không nói lời nào.

Mặt Lục Vân trầm xuống, nói: “Nếu chị không chịu nói thì em sẽ tự đến nước Nam Ngư một chuyến, nhìn xem rốt cuộc là chuyện gì?”
“Đừng...”
“Vậy chị nói chân tướng cho em biết đi!” Lục Vân nghiêm túc nhìn Vương Băng Ngưng, trong mắt hiện ra sự quyết liệt không cho phép kháng cự.

Vương Băng Ngưng ngẩn ra, sau đó cô cúi đầu, do dự một lát rồi nói: “Được rồi, tiểu Lục Vân đừng xúc động, chị nói hết cho em...”
Thì ra mấy tháng gần đây Long quốc thường xuyên xuất hiện sự kiện dân cư mất tích.

Vương Băng Ngưng và mấy phóng viên đồng nghiệp luôn trộm theo dõi việc này, cuối cùng phát hiện đây là vụ án buôn người vượt biên có tính chất cực kỳ nghiêm trọng.

Vì thế bọn họ đã chuẩn bị rất nhiều, lần theo manh mối mà theo dõi đến nước Nam Ngư.

Cuối cùng phát hiện những người mất tích đã bị đưa vào một căn cứ thực nghiệm nào đó, hơn nữa đi vào rồi không thấy ra nữa.

Một đồng nghiệp của Vương Băng Ngưng bí quá hoá liều, quyết định thâm nhập căn cứ điều tra, nhưng không ngờ bị đối phương phát hiện, bởi vậy bị đuổi giết.

Đây là tất cả những chuyện đã xảy ra.


Vương Băng Ngưng sống sót được chỉ do may mắn.

Lục Vân nghe xong thì lâm vào trầm tư.

Thực nghiệm trên cơ thể người?
Hơn nữa là thực nghiệm đặc biệt nhằm vào người Long quốc?
Nhất định phải coi trọng chuyện này.

Lục Vân nói: “Chị tư, chị có thể nói địa chỉ căn cứ thực nghiệm kia cho em không.”
“Em muốn làm gì?” Mặt Vương Băng Ngưng lập tức lạnh xuống, nói: “Chị đã nói với em là đừng xúc động, có phải em còn muốn đến Nam Ngư gây chuyện không? Chị không cho phép!”
Cô nói cho Lục Vân những chuyện này là sợ hắn làm liều, kết quả hắn biết chân tướng thì quyết tâm đi đến Nam Ngư càng kiên định.

“Em vừa không phải phóng viên, cũng không phải bộ ngành có liên quan, đi đến nơi nguy hiểm như vậy làm gì? Tìm chết sao?” Vương Băng Ngưng kiên quyết không đồng ý.

Lục Vân ngẫm nghĩ rồi nói: “Chị tư, chẳng lẽ chị không hiếu kỳ tại sao mình còn sống à?”
“...” Vương Băng Ngưng lại sửng sốt.

Đúng rồi, rõ ràng cô bị nhiều lính đánh thuê như vậy đuổi giết, làm sao cô sống được? Còn nữa, đây là nơi nào? Sao tiểu Lục Vân lại ở chỗ này?
Vừa rồi Vương Băng Ngưng không nghĩ đến mấy vấn đề này là vì đang cảm thấy tìm được đường sống trong chỗ chết, hơn nữa sau đó còn kể lại chuyện mình điều tra, căn bản không có thời gian suy nghĩ nhiều.

Hiện tại cô mới phản ứng lại, quá kỳ quái.

Lúc chuẩn bị dò hỏi thì Thiên Cô bỗng đi đến và nói: “Vương, khi nào chúng ta xuất phát?”
Vương?

Thân thể Vương Băng Ngưng run lên, tầm mắt bỗng rơi xuống tay Thiên Cô.

Đó là một cái mặt nạ, một mặt nạ đầu rồng làm Vương Băng Ngưng có cảm giác rất quen thuộc.

Bởi vì chủ nhân của mặt nạ này chính là thần tượng cô vẫn luôn muốn phỏng vấn —— Vân Thiên Thần Quân.

Chẳng lẽ...!Hô hấp của Vương Băng Ngưng càng ngày càng dồn dập.

Mà giờ phút này Lục Vân đã đeo mặt nạ đầu rồng lên, xoay người đi đến mép giường, nói: “Bởi vì đó là chức trách của em!”
Nói xong, hắn dịu dàng giơ tay ra sờ sờ đầu Vương Băng Ngưng: “Hơn nữa, đám chết tiệt kia dám phái người đả thương người chị em yêu nhất, không băm chúng ra thì Vân Thiên Thần Quân này còn mặt mũi nào nói mình là em của chị.”
Vân Thiên Thần Quân...!
Trái tim Vương Băng Ngưng run lên, đôi mắt lại trở nên ươn ướt.

Thì ra em trai Lục Vân của mình là vị anh hùng vô song kia, Vân Thiên Thần Quân!
Thì ra giấc mơ ngày đó trong nhà của mình không phải không có đạo lý.

Thì ra đây là cảm giác mộng ảo và hiện thực kết hợp.

Cảm giác này, gọi là yêu...!là hạnh phúc!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận