Mối quan hệ giữa cô ta và Từ Tuệ Linh không được tốt cho lắm nhưng cách đây không lâu, đột nhiên Từ Tuệ Linh lại thay đổi, nói rằng muốn giới thiệu một vị đại sư cho cô ta và đó tất nhiên chính là Hoàng Mi đại tiên.
Khi đó, Thẩm Tĩnh Nghi chỉ nghi ngờ nhưng cô ta lại không biết mục đích của Từ Tuệ Linh.
Cho đến tận hôm nay
Sau khi nghe Từ Tuệ Linh kể về Hoàng Mi đại tiên, Thẩm Tĩnh Nghĩ mới hiểu ra rằng Từ Tuệ Linh đang có ý định đẩy cô ta vào bẫy của ông ta.
Độc nhất đúng là lòng dạ đàn bà!
Thẩm Tĩnh Nghi rùng mình.
Thẩm Kim Hoa vô cùng tức giận, ông ta cầm cây gậy chỉ về phía Từ Tuệ Linh, tức giận nói: “Hừ, Từ Tuệ Linh, bà muốn giết tôi đã đành lại còn dám đẩy con gái tôi vào hố lửa. Tôi đánh chết bà!”
Ông ta cầm cây gậy đánh thẳng vào người Từ Tuệ Linh khiến cho bà ta lăn lộn trên sàn, cầu xin sự tha thứ: “Chồng…Chồng, em xin lỗi, em sai rồi…Em không bao giờ dám làm như thế nữa…”
“Đừng gọi tôi là chồng!”
Lúc này, Lục Vân nói: “Ngài Thẩm, cứ giữ mạng bà ta lại đã, vẫn còn có ích.”
Lúc này, Thẩm Kim Hoa mới dừng lại.
Lục Vân đi đến trước mặt Từ Tuệ Linh, hắn lấy một giọt máu từ cơ thể của bà ta và dùng một lá bùa trấn áp nó rồi nói: “Bà hãy đi dụ Hoàng Mi đại tiên tới Thẩm gia. Nếu như bà dám giở trò thì chắc chắn bà sẽ phải chết rất thảm đấy.”
Lục Vân nắm chặt lá bùa trong tay, chỉ thấy Từ Tuệ Linh ôm đầu kêu vô cùng thảm thiết: “Tôi đi, tôi đi…Xin đại sư hãy tha cho tôi.”
Sau khi Từ Tuệ Linh rời đi, Thẩm Kim Hoa vô cùng biết ơn Lục Vân: “Lục thần y, may mà lần này có cậu không thì mất mạng chỉ là chuyện nhỏ, suýt nữa thì con gái và con trai của tôi đã bị hại chết rồi.”
Thẩm Kim Hoa phức tạp nói: “Lục thần y, tôi xin lỗi cậu vì sự liều lĩnh trước đây của chúng tôi! Thẩm Tử Hiên, con mau xin lỗi Lục thần y đi!”
“Lục thần y, tôi xin lỗi!”
Lục Vân chỉ khẽ gật đầu, vẻ mặt bình tĩnh của hắn lại càng khiến Thẩm Tĩnh Nghi tò mò hơn.
Theo lối suy nghĩ của người bình thường, bọn họ đã xúc phạm Lục Vân như thế nhưng sau khi sự thật được đưa ra ánh sáng, lẽ ra Lục Vân nên phản kích lại bọn họ một cách quyết liệt. Thế nhưng từ biểu hiện của Lục Vân lúc này, có vẻ như hắn không hề để tâm chuyện trước đó, thậm chí hắn còn không đề cập đến chi phí chữa bệnh.
Thẩm Tĩnh Nghi không hiểu vì sao rõ ràng hắn còn nhỏ tuổi hơn cả cô ta nhưng lại có thể giữ được bình tĩnh như vậy.
“Cô Thẩm.”
Trong lúc Thẩm Tĩnh Nghi còn đang ngẩn người nhìn Lục Vân, hắn đột nhiên quay đầu nhìn cô ta rồi nói: “Cô có biết rằng tò mò về một người khác giới là khởi đầu của sự sa ngã không?”
“Hả?”
Thẩm Tĩnh Nghi hơi đỏ mặt.
Từ Tuệ Linh quay trở lại.
Bên cạnh bà ta là một lão giả mặc đạo bào, hai hàng lông mày màu vàng nâu cụp xuống trông rất đặc biệt. Đó chính là Hoàng Mi đại tiên.