“Hả…? Cám ơn bác sĩ……sau này em không dám nữa……”
Sau khi cô gái rời đi, Lục Vân bất lực lắc đầu, cảm thấy tiếc nuối cho những đóa hoa xinh đẹp này.
Đang trong độ tuổi đẹp như hoa, họ nên phải căng tràn ánh nắng và có cuộc sống tích cực, nhưng một khi phạm phải sai lầm này, thì cơ bản mà nói, cả cuộc đời họ coi như bị hủy.
Giờ chỉ có thể nói rằng, khía cạnh này trong nền giáo dục hiện nay chưa được phổ biến rộng rãi, càng giấu giếm thì càng dễ khơi dậy trí tò mò và tâm lý nổi loạn của trẻ em.
Khi đề cập tới những học sinh cấp ba…
Lục Vân đột nhiên nghĩ đến Tôn Tiểu Sở.
Lần trước ở Thiên Đăng Sơn về, cô hình như đã từng nói rằng ngày mai là sinh nhật của mình.
Hắn nên chuẩn bị món quà gì để tặng đây?
Sau khi suy nghĩ một lúc, Lục Vân vỗ mạnh vào sau gáy một cái như thể nghĩ ra được gì đó.
Có rồi.
Hắn sẽ tặng một món quà đặc biệt nhất, một món quà gây sốc cho mọi người.
…
Ngày hôm sau.
Giây phút Lục Vân đến Tôn gia, hắn có thể cảm nhận rõ ràng rằng Tôn Cẩm Vinh và những người khác đã thận trọng và câu nệ hơn trước rất nhiều.
Cũng đúng thôi.
Vì trước họ vốn tưởng rằng Lục Vân chỉ là một bác sĩ thiên tài và chỉ là em rể Vân Thiên Thần Quân thôi, ai mà ngờ sau đó phát hiện ra Lục Vân lại chính là Vân Thiên Thần Quân.
Hắn chính là thần quân chí cao vô thượng.
Một sự tồn tại kinh khủng như vậy ngồi trước mặt bọn họ thử hỏi họ làm sao mà không cảm thấy vui mừng mà cẩn trọng cho được cơ chứ?
Lục Vân thấy vậy cũng rất bất đắc dĩ, mặc dù nhiều lần ám chỉ bọn họ không cần phải có tâm lý gánh nặng như vậy đâu, nhưng mấy người Tôn Cẩm Vinh làm chuyện gì vẫn cứ cung kính của cung kính.
Nhưng Tôn Tiểu Sở thì ngược lại.
Cô vẫn đối xử với hắn như trước, khi hắn đến, cô ôm chặt cánh tay của Lục Vân và hét lên.
“Lục tiên sinh.”
Hành động này khiến cho đám người Tôn Cẩm Vinh sợ đến phát run, mặt mày xanh như nhái.
Lúc anh ta đang định khiển trách cô thì bị Lục Vân trừng mắt một cái co vòi vào.
“Tôi đang rất mong chờ quà sinh nhật của anh đây!”
Tôn Tiểu Sở buông cánh tay của Lục Vân ra, cô vui vẻ nhận lấy hộp quà từ hắn.
Sau khi mở ra rồi.
Cái miệng nhỏ của cô bắt đầu bĩu xuống, trong mắt ngoài ai oán ra cũng chỉ toàn ai oán.
Ngay cả đám người Tông Cẩm Quang khi nhìn thấy món quà sinh nhật đó cũng phải co quắp mồm miệng.
Họ nhìn vào trong chỉ thấy một dòng chữ to chình ình trước mặt: