Nhưng với Diệp Khuynh Thành lại thấy dối trá vô cùng.
Lát sau, đồ ăn được dọn lên bàn.
Mấy người tạm thời vứt chuyện vừa rồi ra sau đầu, bắt đầu nói chuyện phiếm, chủ yếu vẫn là Khương Lam lại đặt câu hỏi, Âu Dương Minh Hạo trả lời.
“Minh Hạo, con du học ở Đông Doanh, là học ngành nào vậy?” Khương Lam hỏi.
Âu Dương Minh Hạo đáp: “Kinh tế học và quản lý, con đã lấy được cả hai bằng thạc sĩ ở đại học Đông Doanh.”
“Hai bằng thạc sĩ sao, chậc chậc, thật sự là lợi hại nha!”
“Vậy lần này con trở về để chuẩn bị tiếp nhận công tay của cha con hay sao?” Diệp Hướng Vinh cũng hỏi.
“Đại khái là vậy ạ, cha đã giao cho con phụ trách các hạng mục của công ty chi nhánh, con có lòng tin mình sẽ làm tốt được việc này.”
“Thật sự là ưu tú, tại tỉnh Giang Nam này, người trẻ tuổi tài cao giống con thật sự không nhiều lắm, chờ thằng nhóc nhà bác tốt nghiệp đại học, mong con hãy giúp chúng ta dẫn dắt nó.”
Vợ chồng Diệp Hướng Vinh vừa tán dương Âu Dương Minh Hạo, vừa vụng trộm quan sát biểu cảm của Diệp Khuynh Thành.
Bọn họ hỏi những vấn đề này, mục đích không phải vì biểu hiện mặt ưu tú nhất của Âu Dương Minh Hạo cho Diệp Khuynh Thành xem hay sao?
Bọn họ cho rằng Diệp Khuynh Thành nhất định sẽ bị ưu điểm của Âu Dương Minh Hạo hấp dẫn, thế nhưng là——
“Tiểu Lục vân, sườn xào chua ngọt của nhà hàng này ăn ngon thật, em mau nếm thử đi.”
Diệp Khuynh Thành gắp cho Lục Vân một miếng sườn xào chua ngọt, cười cười nhìn hắn ăn xong, về phần đối thoại của ba người kia thì cô coi như hoàn toàn không nghe thấy gì.
Tâm tình ba người lập tức trầm xuống.
Nói nhiều như vậy, cuối cùng lại uổng phí hết rồi.
Đáy mắt Âu Dương Minh Hạo hiện lên một tia khó chịu, nhưng rất nhanh lại che dấu hết, bày ra bộ dáng tươi cười hỏi: “Không biết Lục huynh đệ học ở trường học nào nhỉ?”
“Tôi à……”
Lục Vân lấy một tờ giấy ăn lau miệng, sau đó không e dè nói: “Tôi chưa từng đi học.”
Lục Vân khi mới 5 tuổi đã bị người sư phụ đạo sĩ kia cắp đi, làm gì có cơ hội được đi học này nọ cơ chứ, vì vậy những kiến thức hiện tại trong đầu hắn hiện giờ toàn là do sư phụ truyền dạy cho hắn từ trong đạo quán.
Cho nên việc hắn nói mình không được đi học là chuẩn không cần chỉnh.
Nhưng khi nghe Lục Vân nói như vậy, hai vợ chồng nhà Diệp Hướng Vinh với của Âu Dương Minh Hạo kia đều sốc vô cùng, biểu cảm bỗng chốc cũng mang vẻ khinh thường dè bỉu.
Nhất là u Dương Minh Hạo, anh ta lúc này cảm giác mình ưu tú xuất sắc hơn nên càng tự đắc.
Khương Lam cười đầy miệt thị rồi nói:
“Vậy có nghĩa cậu là thằng mù chữ sao?”
Tuy trước đó con gái cũng nói qua là đừng nên động tới Lục Vân rồi, nhưng Khương Lam thật sự không thể nào không động được, bởi vì không ngờ lại có một người chưa từng đi học trong thời đại này nữa.