Khoảnh khắc Liễu Yên Nhi xoay mông và chạy về phía Diệp Khuynh Thành, Lục Vân cảm thấy có gì đó không ổn.
Trong số các chị em xinh đẹp của hắn, ai là người không yên phận nhất?
Tất nhiên đó là chị ba Liễu Yên Nhi.
Cô luôn là người thích đốt nhà.
Vì vậy, khi nhìn thấy Liễu Yên Nhi chạy về phía Diệp Khuynh Thành, Lục Vân có thể đoán được bí mật mà cô sắp nói ra.
Quả nhiên.
Sau khi nghe Liễu Yên Nhi thì thầm.
Khuôn mặt xinh đẹp của Diệp Khuynh Thành lúc đầu đỏ bừng, sau đó lại lạnh đi, cô quay người chạy về phòng lấy gối, sau đó chạy nhanh trở lại phòng khách, đánh Lục Vân đang ngồi trên ghế sô pha.
Tựa như một nữ thần đáng sợ.
"Nói ai là đậu bỉ đấy? Em nói ai là đậu bỉ đấy hả? Hôm nay chị nhất định phải đánh chết tiểu lưu manh nhà em!!!"
Diệp Khuynh Thành vừa mới trải qua một trận chiến trong phòng, nhưng lúc này sức chiến đấu của cô không giảm xuống chút nào, đánh Lục Vân té từ trên ghế sô pha lăn xuống đất.
Cầu xin lòng thương xót.
Dĩ nhiên Diệp Khuynh Thành sẽ không dễ dàng buông tha cho hắn, nhìn thấy hắn lăn lộn trên mặt đất, cô dứt khoát giang rộng hai chân dài đè xuống, đem Lục Vân ghìm xuống đất không cho hắn động đậy.
Chủ yếu là bởi vì Lục Vân không dám di chuyển.
Chị Khuynh Thành nổi điên vô cùng đáng sợ.
Mặc dù Lục Vân đang cầu xin sự tha thứ, nhưng khi hắn hướng ánh mắt nhìn lên, hắn vẫn không thể kìm được sự kinh ngạc trong lòng.
Khuôn mặt của chị Khuynh Thành thực sự rất đẹp.
Nhìn từ dưới lên trên, chính là góc chết, con gái ưa nhìn nếu chụp ở góc độ này thì thành quả chắc chắn sẽ không đẹp bằng người thật, hơn nữa sẽ lộ má to nữa.
Vì vậy, nhiều cô gái cố gắng tránh góc này khi chụp ảnh.
Thế nhưng Diệp Khuynh Thành hoàn toàn không gặp phải rắc rối này.
Từ vị trí của Lục Vân nhìn lên, thứ đầu tiên hắn nhìn thấy là cằm của Diệp Khuynh Thành, dù đây hoàn toàn là một góc chết, nhưng khi góc này đặt lên mặt của Diệp Khuynh Thành thì nó hoàn toàn không ảnh hưởng đến vẻ ngoài của cô.
Vẫn đẹp đến khó tin, giống như một nàng tiên lộng lẫy bước ra từ tranh treo tường, ba trăm sáu mươi độ không góc chết.
Hơn nữa.
Theo quan điểm của Lục Vân mà nói, một số bộ phận trên cơ thể Diệp Khuynh Thành có thể tạo hiệu ứng hình ảnh phóng đại, đặc biệt là khi cô dùng hết sức cầm gối nằm mà nện, mấy cái đó còn run rẩy mấp mô nữa.
Bốc!
Đột nhiên, một giọt mồ hôi thơm tho dọc theo gò má cong lên của Diệp Khuynh Thành chảy xuống, vừa vặn rơi vào miệng Lục Vân.
Mặn.
Còn mang theo một chút hương thơm.
Nhất thời Lục Vân trở nên mất bình tĩnh, bề ngoài chỉ có thể cố giữ vẻ bình tĩnh.
Diệp Khuynh Thành vẫn không nhận ra điều đó, tiếp tục lấy gối hướng vào đầu Lục Vân mà đánh, cho đến khi trượt xuống tới mông, sau đó cảm thấy có gì đó không ổn dưới mông.
Tiểu Lục Vân mang theo vũ khí?
Diệp Khuynh Thành sững sờ trong giây lát.
Lập tức phản ứng lại, lập tức một tiếng kinh hô từ Lục Vân trên người phá ra, kinh diễm đến mấy Khuynh Thành khuôn mặt đỏ bừng, giống như sắp chảy máu đến nơi.
"Đồ lưu manh!"
Diệp Khuynh Thành mắng một tiếng, ném cái gối lên người Lục Vân, sau đó đỏ mặt chạy vào phòng tắm.
Cô định đi tắm.
Kết quả của cuộc cãi vã với Lục Vân là cơ thể cô đổ mồ hôi nhiều hơn, nhớp nháp và vô cùng khó chịu.
Liễu Yên Nhi và Vương Băng Ngưng ở bên cạnh hả hê ăn dưa, nhưng đột nhiên nhìn thấy chị gái nhảy dựng lên như thể mông bị bốc cháy thì họ hơi sửng sốt.
Tiểu Lục Vân cũng dám đánh lại, thật quá đáng!
Khi nhìn kỹ hơn.
Hai má đều nóng bừng, đồng thanh mắng một tiếng: "Đồ lưu manh!"
Liễu Yên Nhi đột nhiên nở nụ cười mị hoặc nói: "Nếu chị cả đã đi tắm rửa, chị đây sẽ tiếp quản nhiệm vụ của chị cả, tiếp tục dạy dỗ tên hỗn đản này, ha ha!"
Nói xong liền chuẩn bị ngồi ở trên người Lục Vân.
Vương Băng Ngưng cũng nói: "Đúng vậy, đúng vậy, nên dạy cho hắn một bài học thích đáng, chị ba dạy dỗ hắn xong liền tới lượt em."
Lục Vân nhìn thấy tình hình này, thực sự không ổn…!
Sẽ ra sao nếu ba người đẹp này thay phiên nhau dạy cho hắn một bài học?
Vì vậy, trước khi Liễu Yên Nhi ngồi xuống, Lục Vân đã vội vàng đứng dậy và cầu xin sự tha thứ: "Các chị của em ơi, lần này em thực sự biết mình đã sai rồi, em hứa sẽ không bao giờ tùy tiện đùa giỡn như vậy nữa."
"Không nha tiểu Lục Vân, chúng ta như vậy không phải tốt sao, tình chị em thắm thiết!" Liễu Yên Nhi nâng khuôn mặt hồ ly lên, đôi mắt hồ ly cong cong, nhìn chằm chằm Lục Vân mà nói.
Vương Băng Ngưng cũng nói: "Đúng vậy, đúng vậy, chị thích nghe tiểu Lục Vân nói đùa như vậy, chính xác là những gì chị muốn."
Lục Vân tiến lên và véo hai má của Vương Băng Ngưng, mạnh mẽ kéo chúng ra, và nói: "Ngoại trừ có thể nói đúng vậy, đúng vậy thì còn gì nữa không? Chị rất vui sao, chị không thấy em bị đánh à?"
Vương Băng ngưng ủy khuất nói: "Tiểu Lục Vân em mau buông tay, cùng lắm thì sau này chị thay em gánh vác một chút xác thương vậy, dù sao da mặt chị cũng dày, không sợ bị chị cả mắng."
"Cũng không tệ lắm."
Lục Vân buông Vương Băng Ngưng ra, để lại hai vết véo đỏ tươi trên người khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú đó.
Lục Vân còn có thể làm gì nữa.
Quả nhiên nên chọn quả hồng mềm mà bóp*.(ẩn dụ chỉ chọn mấy đứa yếu mà bắt nạt)
Chị năm Sở Dao không ở đây, nếu không hắn có thể bắt nạt chị năm, vì chị ấy không ở đây nên chỉ có thể nhéo Vương Băng Ngưng để trút giận.
Sau khi Diệp Khuynh Thành tắm xong, mọi thứ đã trở lại bình thường.
Cảm xúc của Diệp Khuynh Thành đến nhanh và đi cũng nhanh.
Dù sao trước đó Lục Vân cũng từng phụ trợ cô tu luyện, tình huống xấu hổ hơn cũng từng gặp qua, cho nên cô không xấu hổ cả một buổi như lần đầu tiên.
Sau khi trở lại bình tĩnh.
Diệp Khuynh Thành đoan trang ngồi trên sô pha, vừa lau mái mái tóc ướt vừa nói: "Đoàn làm phim của chị sáu em sắp tới tỉnh Giang Nam quay phim, với tư cách là người đầu tư, chị sẽ cho em đóng vai lưu manh."
"Làm sao em có thể đóng vai lưu manh chứ? Em không biết diễn."
"Dừng, em mà cũng cần biết diễn sao? Đến lúc đó chỉ cần em thể hiện bản thân một chút là được.".