Lục Vân thực sự cảm động nên nói không ngừng, hắn muốn nói gì đó để động viên những cô gái có khát vọng này.
Họ đến với hắn không phải là vì muốn hắn động viên hay sao?
Lục Vân cảm thấy mình quá chu đáo.
Trong lúc đang nói chuyện, có một cô gái khác đi về phía bên này.
Cô gái có dáng người cao, ăn mặc giản dị và đội mũ lưỡi trai màu trắng.
Cho dù như vậy, Lục Vân vẫn thấy đó là một cô gái rất xinh đẹp.
Đôi mắt Lục Vân lập tức sáng lên, hắn sải bước tiến lên nắm lấy chiếc váy mềm mại của cô gái và nói: “ Người đẹp, nhất định cô là một cô gái rất yêu nghệ thuật.
Cô sẵn sàng cống hiến hết mình vì nghệ thuật đúng không?”
“Ừm, anh Lục, anh nói đúng.
Tôi rất yêu nghệ thuật và tôi sẵn sàng cống hiến hết mình vì nghệ thuật.
Thế nhưng tôi sẵn sàng đổ mồ hôi chứ không muốn hiến thân, phiền anh hãy tránh xa tôi ra.”
“Người đẹp, cô nói vậy là không đúng rồi.
Hiến thân cũng là một loại đổ mồ hôi, nếu như không đổ mồ hôi thì chỉ có thể nói rằng người đàn ông sau lưng cô không được mà thôi.”
Lục Vân không hề bỏ tay ra, ngược lại hắn càng siết chặt hơn, khóe miệng nở nụ cười tà ác.
Cô gái dùng giày bệt giẫm mạnh vào chân Lục Vân, tức giận nói: “Lão lưu manh, gọi em là anh Lục, em tưởng mình có mặt mũi lắm đúng không?”
Cô gái đội mũ lưỡi trai màu trắng này chính là Tiêu Thấm, cô đã đổi sang bộ trang phục khác.
Khi mặc đồ bình thường, khí chất của cô hoàn toàn khác với người phụ nữ mặc sườn xám gợi cảm vừa rồi.
Một số nữ minh tinh hạng hai gần đó có chút không hài lòng khi nghe những lời mỉa mai nhưng khi quay đầu lại và phát hiện ra người nói là Tiêu Thấm thì sắc mặt của họ lập tức thay đổi.
Một số người rời đi với vẻ mặt xấu hổ và nhìn Lục Vân với vẻ bực bội trước khi đi.
Chỉ cần là đàn ông sẽ đều hiểu mục đích của họ khi đến đây nhưng một thẳng nam sắt thép như Lục Vân, cho bọn một bài phát biểu tiếp động lực là may mắn lắm rồi.
Bọn tôi tới đây chỉ để nghe bài phát biểu thôi sao?
Có nhất định phải nói thẳng ra là đêm nay tôi đi cùng anh, vậy sau này anh có thể trở thành hậu thuẫn của tôi được không?
Cống hiến hết mình cho nghệ thuật, đã ám chỉ rõ ràng như thế rồi…
Vừa rồi Lục Vân vẫn luôn cổ vũ bọn họ, nói chuyện sôi nổi khiến cho bọn họ ngại ngùng không dám ngắt lời hắn để hỏi thông tin liên lạc.
Hiện tại Tiêu Thấm đến, bọn họ lại càng thêm xấu hổ không dám hỏi.
Cho nên chỉ đành tuyệt vọng rời đi.
Tiêu Thấm muốn thoát khỏi móng heo của Lục Vân, cô cười nói: “Cảm giác được người đẹp bao quanh thế nào? Em có trách chị đã phá vỡ vận may của em không?”
“Làm gì có chuyện đó, hoa đào có bao nhiêu cũng không bằng đóa sen trắng như chị sáu được!”
“Lẻo mồm lẻo mép, dù sao những cô gái đó đều là minh tinh hạng hai cả đấy.”
“Có như vậy cũng không sánh bằng các chị gái xinh đẹp của em được.”
“Mặc dù có nịnh nọt nhưng nghe cũng vui tai.
Đi thôi, hôm nay chị không ăn tôi với đoàn làm phim, chị muốn đi dạo bên ngoài với em.
Chị đã nói trước với chị Hồng rồi.”
Tiêu Thấm nắm lấy cánh tay của Lục Vân không chút do dự.
Lục Vân kinh ngạc nói: “Dù sao chị cũng là đại minh tinh, ra đường ôm cánh tay của một người đàn ông xa lạ như vậy, chị không sợ lời đồn bên ngoài sao?”
“Xì!"
Tiêu Thấm ngắt lời nói: “Chị chưa từng tạo bất cứ hình tượng nào, huống chi em chỉ là em trai của chị.
Cho dù đó có thực sự là một mối quan hệ yêu đương quang minh chính đại thì có sao.”
“Chị không lo những người hâm mộ nam sẽ rời bỏ chị sao?”
“Chị đã nói rồi, diễn xuất chỉ là sở thích của chị mà thôi.
Chị hy vọng khán giả sẽ thích chị vì kỹ năng diễn xuất chứ không phải vì bất cứ khía cạnh nào khác.
Nếu như người hâm mộ thoát ra chỉ vì chị ra đường với một người đàn ông thì điều đó cho thấy rằng kỹ năng diễn xuất của chị chưa đủ tốt.
Hơn nữa,...”
Tiêu Thấm liếc mắt nhìn Lục Vân, sau đó nói: “Lúc trước em ở trường quay, vòng tay ôm eo chị trước mặt bao nhiêu người như thế, em cho rằng không có lời đàm tiếu nào hay sao? Lão lưu manh!”
Lục Vân cười nói: “Ha ha, nếu như chị sáu đã nói vậy thì em yên tâm rồi.”
Nói xong, Tiêu Thấm ngoan ngoãn đeo khẩu trang vào.
Nếu như để muộn hơn chút nữa thì sẽ thu hút lượng lớn người qua đường.
Đây cũng là lý do tại sao Tiêu Thấm lựa chọn mặc quần áo đơn giản như vậy.
Sau khi cải trang đơn giản như vậy, cả hai cũng không gặp quá nhiều trở ngại trên đường.
Sau khi mua sắm một lúc, Tiêu Thấm đói bụng nên cả hai bước vào một nhà hàng và gọi đồ ăn.
Sau khi đặt đồ xong, Lục Vân do dự hỏi: “Chị sáu, chị nói thật đi, có phải chị nhận sugar daddy rồi không?”
Trong giới giải trí hỗn tạp, Tiêu Thấm có tiêu chuẩn nhận kịch bản của riêng mình.
Cô không nhận có cảnh hôn, không nhận có cảnh thân mật nhưng vẫn có những đạo diễn nổi tiếng tìm cô đóng phim.
Đương nhiên là chuyện này không dễ dàng.
Hơn nữa trong lúc thay quần áo ở đoàn làm phim, có mấy minh tinh hạng hai đã đến nói chuyện với Lục Vân.
Điều này chứng tỏ sau lưng Tiêu Thấm nhất định có tài nguyên mà bọn họ rất muốn có.
Có nhiều dấu hiệu cho thấy có ai đó đứng sau Tiêu Thấm.
Nghe được câu hỏi của Lục Vân, Tiêu Thấm dừng lại một chút, sau đó mỉm cười nói: “Chị không có sugar daddy nhưng lại có vài vị hôn phu.
Dù sao thì chị gái của em xinh đẹp như thế nên có đàn ông giàu có chiều chuộng là chuyện bình thường.”
Vị hôn phu?
Lại còn có mấy người nữa?
Sắc mặt Lục Vân thay đổi, hắn nuốt nước miếng nói: “Chị sáu, chị đang đùa em à?”
“Rõ ràng là em nói giỡn trước mà.”
Một giây trước, Tiêu Thấm còn mỉm cười xinh đẹp.
Một giây sau, nụ cười trên gương mặt xinh đẹp biến mất, cô mắng: “Lão lưu manh, ngay cả chị gái mình mà cũng không tin.
Chị có phải là loại người dựa vào đàn ông để nổi tiếng không?”
“Chị sáu, em xin lỗi.
Không phải là em không tin chị mà chỉ là cảm thấy hơi kỳ quái.”
Thấy sắc mặt của Tiêu Thấm thay đổi, Lục Vân nhất thời hoảng sợ, lúng túng đứng dậy giải thích.