Thẩm Kim Hoa lúng túng cười một cái nói:
“Con bé kia cũng y như thằng em nó vậy, càng lớn càng láo lếu… Ha ha, lão Dương à, tôi xin giới thiệu cho cậu một người, đây chính là Lục thần y, bệnh lần trước của tôi cũng là nhờ Lục thần y chữa cho mới khỏi đó.”
“Thì ra cậu ấy chính là Lục thần y mà cậu luôn nhắc sao?”
Dương Chấn Nham mở to hai mắt, cái biểu cảm giống như đã từng nghe về sự tích của Lục Vân thông qua Thẩm Kim Hoa rồi, trong lòng kinh ngạc không thôi.
“Lục thần y thực sự là tuổi trẻ tài cao a!”
Dương Chấn Nham hết lời khen ngợi một câu, sau đó nhìn Thẩm Kim Hoa với ánh mắt đầy ý tứ sâu xa:
().
“Thảo nào mà nhà họ Thẩm các cậu lại cứ là lạ thế nào ấy, hóa ra là thế này, a ha ha…”
Đến tận lúc này rồi, sao ông ta có thể không hiểu cho được chứ, chắc chắn là lão già Thẩm Kim Hoa này thấy con trai nhà người ta tuổi trẻ tài cao, đang có ý đồ bắt về làm con rể đây mà, với cả nhìn cái vẻ ngượng nghịu ban nãy của con bé Tĩnh Nghi kia thì cũng biết đã thích gần chết cái cậu Lục thần y này rồi.
Bây giờ chắc chỉ đang chờ Lục thần y người ta gật đầu nữa thôi.
Sau khi Dương Chấn Nham tìm ra được mấu chốt trong điều này thì đột nhiên chớp chớp mắt mà nhìn Lục Vân nói:
“Lục thần y à, thực ra tôi cũng có một đứa con gái, da trắng, chân dài, mông cong…”
“Dương Chấn Nham, im mồm vào cho ông ngay.”
“Ha ha, chỉ đùa một chút mà thôi mà, yên tâm đi, tôi sẽ không cướp chàng rể vừa hiền vừa tài này của cậu đâu.”
Dương Chấn Nham cười hô hố mà nói.
Mặt của Thẩm Kim Hoa đen như đáy nồi, sau đó ông liếc nhìn sang Lục Vân với ánh mắt thận trọng, khi thấy Lục Vân dường như không để ý lắm thì mới thở dài một hơi.
Còn bên phía Lục Vân lúc này lại vô cùng thất vọng.
Lão này là tỉnh trưởng sao.
Cũng không có phong thái mấy nhỉ?!
Nhưng xét lại thì Lục Vân cũng có ấn tượng khá tốt đối với Dương Chấn Nham, ấn tượng ông là một người hiền lành gần gũi với mọi người.
Ba người cứ thế vừa uống trà vừa nói chuyện phiếm, cứ thế cả nửa tiếng trôi qua, Dương Chấn Nham đột nhiên lên tiếng:
“Lão Thẩm à, ông còn nhớ lúc còn học đại học chúng ta từng tham gia một câu lạc bộ thì sách vở và tranh ảnh không, khi đó hai đứa mình cùng thích một chị khóa trên, vì vậy đều tự làm một bức tranh sau đó dốc hết lòng ra tỏ tình với chị ấy, cuối cùng lại bị chị ấy mắng cho không ngóp đầu lên được, giờ nhớ lại cũng hoài niệm thật đấy!”
“Hoài niệm cái con khỉ ấy, người chị ấy không phải là vợ của cậu hiện giờ sao?”
“Ha ha, không giỏi bằng người ta giờ cáu cái gì?”
“Không thì bây giờ chúng ta thi lại đi?”
“Thi thì thi, đây sợ cậu chắc, kiểu gì cậu cũng sẽ thua dưới tay tôi mà thôi.”
Dương Chấn Nham cười đùa nói.