Mục đích Lý Lộ đến tìm Trác Đại Vĩ chính là để ông ta quay trở lại công việc cũ, chịu trách nhiệm trông chừng Tiêu Thấm, truy tìm chàng thanh niên mới xuất hiện bên cạnh cô.
Trác Đại Vĩ là tay săn ảnh lão làng và cũng là sư phụ của A Tổ.
Có lẽ ông ta có thể làm được những điều mà A Tổ không làm được.
Tuy nhiên sau khi nghe xong, Trác Đại Vĩ đã lắc đầu tỏ vẻ từ chối và nói: “Đằng sau Tiêu Thấm là Long gia, thế lực ngang cơ Đàm gia.
Tôi đã đắc tội với Đàm gia rồi, nếu như bây giờ tôi còn đắc tội thêm với Long gia nữa, các người còn cảm thấy tôi chết chưa đủ nhanh hay sao?”
Dù sao thì Trác Đại Vĩ cũng không còn được như trước nữa.
Trong 2 năm ẩn cư ở nước ngoài đã mài mòn khí lực và sự can đảm của ông ta.
Nếu như không phải vì chuyện của Lục Vân khiến Trác Đại Vĩ ngứa tay thì bất luận thế nào, ông ta cũng sẽ không ra tay nữa.
Dường như Lý Lộ đoán được ông ta sẽ nói lời này, cô ta bình tĩnh nói: “Nếu như thu thập chuyện xấu của Tiêu Thấm để có thể gạch bỏ toàn bộ chuyện cũ với Đàm gia thì sao? Chắc hẳn cuộc sống ẩn núp ở nước ngoài rất khó chịu nhỉ?”
Nói thừa.
Ai lại muốn trốn chui trốn nhủi suốt đời chứ?
Ngay cả khi có nhiều tiền trong tay, ông ta cũng không dám tiêu pha quá nhiều và ông ta cũng không thực sự thích nghi được với cuộc sống ở nước ngoài.
Trác Đại Vĩ cảm thấy vô cùng cay đắng.
Đương nhiên là ông ta hy vọng Đàm gia sẽ buông tha cho mình nhưng sau khi nghĩ lại một hồi, ông ta lắc đầu nói: “Cho dù chuyện giữa tôi và Đàm gia có được giải quyết nhưng tôi lại tiếp tục đắc tội với Long gia thì chẳng khác nào nhảy từ hố lửa này sang hố lửa khác.
Cuộc sống của tôi cũng vẫn sẽ khó khăn như vậy, chẳng khá hơn chút nào.”
“Ông không cần lo lắng về chuyện đó.”
Lý Lộ nghịch móng tay sặc sỡ của mình, nói: “Ông chỉ cần chịu trách nhiệm thu thập tin tức còn việc vạch trần cứ giao cho tôi.
Tôi đảm bảo Long gia sẽ không biết đến sự tồn tại của ông, cho nên tội sẽ không đến đầu ông đâu.”
Câu nói này đã xua tan nỗi lo lắng của Trác Đại Vĩ.
Rất hấp dẫn.
Sau khi suy nghĩ một hồi, Trác Đại Vĩ gật đầu đồng ý: “Nếu là như vậy thì tôi có thể thử một lần nhưng tôi cũng không thể đảm bảo sẽ thành công.
Vòng tròn quanh Tiêu Thấm quá trong sạch…”
Đối với một người trong giới giải trí mà nói, để Trác Đại Vĩ dùng từ “trong sạch” cũng đủ để thấy ông ta coi trọng Tiêu Thấm như thế nào.
Mới đầu khi công ty giải trí Thiên Thịnh có ý muốn nâng đỡ Tiêu Thấm, với tư cách là một tay săn ảnh lão làng và khứu giác nhạy bén, Trác Đại Vĩ đã lập tức chú ý đến người này.
Trong vòng tròn mà lợi ích là trên hết, nếu như Tiêu Thấm không cho bất cứ điều gì thì Thiên Thịnh cũng sẽ không có bất cứ lý do gì để sẵn sàng loại bỏ một minh tinh nổi tiếng như Lý Lộ để nâng đỡ một người mới.
Trác Đại Vĩ cảm thấy tò mò và theo dõi Tiêu Thấm một thời gian.
Hơn nữa, quan trọng là cũng không phát hiện ra điều gì trong mối quan hệ giữa cô và những người trong Long gia.
Không biết có phải là ảo giác không nữa.
Trác Đại Vĩ có một loại cảm giác khó hiểu đó là có vẻ như không phải Tiêu Thấm bám vào Long gia mà là Long gia chủ động tiếp cận Tiêu Thấm thì đúng hơn.
Đó là một sự bí ẩn.
Trong một khoảng thời gian dài, Trác Đại Vĩ không thể tìm ra một thông tin gì về thân thế của Tiêu Thấm nhưng ông ta lại tìm ra thông tin ở phía Lý Lộ.
Sau này Trác Đại Vĩ bị Đàm gia truy lùng nên đương nhiên không thể theo dõi Tiêu Thấm nữa.
Hôm nay đột nhiên Lý Lộ đến tìm ông ta, hy vọng rằng ông ta có thể quay trở lại công việc cũ của mình.
Sau khi nghiêm túc cân nhắc, Trác Đại Vĩ đã đồng ý với yêu cầu của Lý Lộ.
Thế nhưng khi ông ta nói rằng vòng tròn quanh Tiêu Thấm quá trong sạch, khuôn mặt của Lý Lộ trở nên u ám.
Lý Lộ đã coi Tiêu Thấm là kẻ thù truyền kiếp của mình nên bất cứ ai dám khen ngợi Tiêu Thấm trước mặt sẽ khiến cô ta cảm thấy không vui.
“Hừ, tốt nhất là ông nên thành công!”
Lý Lộ hừ lạnh một tiếng, ném cho Trác Đại Vĩ một tấm danh thiếp và nói: “Đây là thông tin liên lạc của tôi.
Nếu như ông có tin tức gì về Tiêu Thấm thì hãy cho tôi biết ngay.”
Nói xong, cô ta cầm chiếc túi Prada trên ghế sô pha rồi khoác lên cánh tay.
Sau đó, cô ta đeo kính râm, hất cằm và xoay hông rời khỏi chỗ ở của Trác Đại Vĩ.
Tiếng giày cao gót lạch cạch vang lên trong hành lang.
Trác Đại Vĩ nhìn tấm danh thiếp trên tay và cười nhạt.
Lần này, ông ta quyết định điều tra Lục Vân mới đầu chỉ là để thỏa mãn trí tò mò của mình.
Ngay cả khi ông ta tìm ra một số thông tin nào đó, ông ta cũng sẽ không tiết lộ nó.
Nhưng sự xuất hiện của Lý Lộ đã thay đổi tất cả.
“Không ngờ vốn dĩ tôi không định quay trở lại công việc cũ…”
Trác Đại Vĩ cười khổ nói: “Mặc dù người thanh niên tên Lục Vân kia rất ác độc nhưng tôi không thể không đánh cược được.”
Mặc dù Lục Vân ác độc nhưng so với Đàm gia ở thủ đô, Trác Đại Vĩ nghiêng về phía Đàm gia nhiều hơn.
Ông ta thực sự không muốn chốn chui chốn nhủi kiểu này nữa.
Hơn nữa, một người dù có ác độc đến đâu cũng không phải là đối thủ của Đàm gia giàu có và quyền lực đúng không?
Trác Đại Vĩ quyết định đánh một canh bạc.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe.
Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu.
Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất
Trong khi ông ta đang giải tỏa cảm xúc của mình, đột nhiên có tiếng gõ cửa vang lên.
Trác Đại Vĩ còn tưởng rằng Lý Lộ quên giải thích gì đó trước khi về nên ông ta đi tới mở cửa.
Thế nhưng người mà ông ta nhìn thấy sau khi mở cửa lại khiến da đầu ông ta ngứa ran.
Người đứng ở cửa không phải là Lý Lộ mà là một người thanh niên.
Một gương mặt quen thuộc xuất hiện.
Từng sợi lông trên người Trác Đại Vĩ lúc này đều dựng đứng.
Bởi vì người thanh niên trước mặt chính là đối tượng mà ông ta định điều tra, người thanh niên thần bí bên cạnh Tiêu Thấm, Lục Vân.
“Ông là Trác Đại Vĩ? Để tôi tự giới thiệu, tôi tên là Lục Vân.
Chắc hẳn ông đã biết đến tôi trên mạng.”
Trên mặt Lục Vân nở nụ cười nhưng càng nhìn, Trác Đại Vĩ lại càng cảm thấy sởn gai ốc.
Làm sao hắn lại biết tên của ông ta, cũng biết ông ta tìm kiếm tài liệu về hắn ở trên mạng?
Trác Đại Vĩ hít sâu một hơi, giả vờ bình tĩnh nói: “Tôi là Trác Đại Vĩ nhưng tôi không biết cậu.”
“Đừng chối vội, để tôi vào gặp mặt ông đã!”
Lục Vân mỉm cười.
Giống như Lý Lộ trước đó, hắn không hề hỏi ý kiến của Trác Đại Vĩ mà đã tự đi đến phòng khách, ngồi xuống và nói: “Trên ghế sô pha của ông có mùi rất nồng.”
Trác Đại Vĩ sửng sốt nhưng sau đó sắc mặt tối sầm lại, nói: “Cậu nhóc, cậu không có sự đồng ý của tôi mà đã xông vào nhà riêng.
Cậu không biết làm vậy là phạm pháp ư?”
“Phạm pháp?”
Lục Vân cười nói: “Ha ha, thật không ngờ có một ngày tay săn ảnh bậc nhất trong giới giải trí lại thật sự nói ra hai chữ ‘phạm pháp’!”.