Trước kia khi vợ Thẩm Kim Hoa còn trên đời, bà thường xuyên ở bên cạnh, yên lặng nhìn ông vẽ tranh.
Là do bị cảm xúc này ảnh hưởng nên phong cách của ông ta cũng thay đổi.
Sau đó sở dĩ càng ngày càng loạn, là bởi vì Thẩm Kim Hoa lại nhớ người vợ thứ hai của mình là Từ Tuệ Linh, nghĩ đến bà ta lại dùng vật tà sát hại mình, cho nên nỗi lòng dao động càng thêm lợi hại.
Thật ra người ngoài nghề rất khó nhận ra cảm xúc biến hóa thể hiện trên trang giấy, chỉ có người thật sự hiểu, đạt tới cảnh giới nhìn họa xem người mới có thể phát hiện manh mối trong đó.
Lục Vân lại thông qua bức họa này mà nhìn ra cảm xúc biến hóa của Thẩm Kim Hoa, hơn nữa còn chính xác đến như thế.
Điều này chứng minh Lục Vân là một vị đại sư giám định và thưởng thức thư họa!
Hai người không thể không khiếp sợ.
“Không nghĩ tới Lục thần y còn trẻ mà trình độ giám định thưởng thức tranh lại cao như thế, vậy sao chúng tôi chịu nổi!” Dương Chấn Nham xấu hổ, nhưng rất nhanh ánh mắt ông ta đã sáng lên, tiếp tục nói, “Lục thần y, nếu cậu cũng là người trong nghề, không bằng cũng vẽ một bức đi, để chúng tôi chiêm ngưỡng thử xem, thế nào?”
Nghe thấy lời này, Thẩm Kim Hoa cũng lộ ra ánh mắt chờ đợi.
Lục Vân cổ quái nói, “Các ông xác định muốn xem tôi vẽ tranh?”
Hai người cùng gật đầu.
“Được rồi, một khi đã vậy, tôi đành bêu xấu, nhưng tôi không vẽ chim, vẽ cái khác đi!” Tròng mắt Lục Vân xoay chuyển, đột nhiên nổi hứng chơi, túm lấy bút mực giấy vẽ một bên rồi nói, “Tôi là người tương đối thẹn thùng, thôi chờ vẽ xong lại cho các ông xem đi!”
“Không có việc gì, chúng ta hiểu.”
Dương Chấn Nham gật gật đầu, ông ta biết có một số người khi vẽ tranh không quen bên cạnh có người, vì thế cùng Thẩm Kim Hoa đi ra ngồi sô pha ngoài phòng khách, im lặng chờ đợi.
Chừng mười phút sau, Lục Vân cầm giấy vẽ đi vào phòng khách và nói, “Tôi vẽ xong rồi.”
Nhanh như vậy đã vẽ xong rồi?
Hai người liếc nhau, đều thấy được nghi hoặc trong mắt đối phương, nhưng nghĩ lại cũng phải, có lẽ Lục Vân chỉ có trình độ cao trong việc giám định và thưởng thức, năng lực vẽ tranh thì bình thường, cái này không thể trách được. Dù sao hắn còn trẻ như vậy mà.
“Nếu Lục thần y có năng lực lý giải tranh mạnh như vậy, tin chắc chỉ cần mài giũa theo thời gian thì nhất định sẽ có thành tựu.”
Thậm chí Dương Chấn Nham đã bắt đầu an ủi Lục Vân không cần nhụt chí, nhưng khi ông ta mở bức tranh Lục Vân đưa qua thì lập tức đứng bật dậy khỏi ghế sô pha.
“Lục lục lục…. Lục thần y, bức họa này thật là cậu vẽ sao?”
Dương Chấn Nham nói lắp bắp, Thẩm Kim Hoa ngồi một bên đầu tiên là lộ ra vẻ mặt nghi hoặc, chờ thò lại gần nhìn thoáng qua thì lập tức kinh hãi nói, “Vân Vân Vân…. Vân Lộc đại sư?”
Điểm đặc sắc trong tác phẩm của Vân Lộc đại sư thật sự quá rõ ràng, chỉ cần dùng vài nét ít ỏi là có thể miêu tả ra ý cảnh người bình thường không biểu đạt ra được.
Tuy rằng trước kia bọn họ không nhìn thấy bức họa này, nhưng chắc chắn nó chính là bút tích thật của Vân Lộc đại sư.
Lục Vân ngượng ngùng gãi gãi đầu và nói, “Tôi chính là Vân Lộc đại sư.”