Lần trước khi Lục Vân tới Kim Lăng để giúp Giang gia giải quyết rắc rối, hắn tình cờ gặp Lạc Ly đang đi bắt người biến dị ở đó.
Sau một khoảng thời gian dài như vậy, cũng nên có kết quả.
Lạc Ly nghiêm túc gật đầu nói: “Đã phát hiện ra người đó thuộc Lưu gia ở tỉnh E đã sang Mỹ được gần 5 năm.
Hắn ta chưa trở về được hai tháng thì đột nhiên biến thành bộ dáng đó.”
“Người của Viện Sinh học đã chiết xuất được một thành phần dược liệu hiếm thấy từ cơ thể của hắn ta.
Sau khi phân tích, họ phát hiện ra rằng đó là một loại thuốc di truyền mới.”
“Thuốc di truyền…”
Lục Vân cau mày và rơi vào trầm tư.
Hắn nhớ tới căn cứ thí nghiệm gen năm đó đã bị phá hủy ở Nam Ngư quốc và người phụ trách căn cứ thí nghiệm đó cũng là một người Mỹ.
Có vẻ như gần đây ở Mỹ có rất nhiều động tĩnh!
Lạc Ly khẽ thở dài, nói: “Đáng tiếc là người biến dị không thể nói chuyện và đã chết ngay sau khi bọn chị đưa hắn ta quay về nên không thể hỏi được gì cả.”
“ Về phần Lưu gia, bọn họ chỉ nói rằng trước khi xảy ra biến dị, người này đang làm việc ở Mỹ.
Lưu gia cũng không biết chính xác hắn ta ở đâu, làm công việc gì và có quan hệ với ai ở Mỹ.”
“Điều mà chị lo nhất chính là hiện tại có thể có rất nhiều người ở Long quốc đã tham gia thí nghiệm gen của Mỹ.
Chỉ là bọn họ chưa xông ra bên ngoài.
Những người còn đang ẩn nấp tại Long quốc, sớm muộn gì cũng là một tai họa ngầm.”
Hàng năm, có vô số người trở về Long quốc từ Mỹ.
Nhân cơ hội đó có nhiều người tham gia thí nghiệm gen đã trà trộn vào.
Chỉ cần họ không đột nhiên biến dị thì bề ngoài vẫn giống như người bình thường.
Nói chung là rất khó tìm ra.
Khuôn mặt nhỏ xinh của Lạc Ly tràn ngập sự đau khổ, cô thực sự là một Võ Thần vì nước vì dân.
Lục Vân không nhịn được đưa tay ra xoa xoa đầu của cô, nói: “Chị bảy, tạm thời chị đừng suy nghĩ quá nhiều.
Mặc kệ Mỹ giở trò gì.
Nếu như họ dám có ý đồ tấn công Long quốc của chúng ta thì một lúc nào đó, bọn họ sẽ phải hối hận.”
“Cũng chỉ có thể chờ xem chuyện gì sẽ xảy ra.”
Lạc Ly lặng lẽ thở dài.
Đôi mắt đẹp như sao đột nhiên hướng lên nhìn Lục Vân, cô nói: “Thần Quân điện hạ, sự an nguy của Long quốc chúng ta đều dựa cả vào ngài.”
Lục Vân sững người.
Chị bảy trang trọng quá rồi.
Khi tỉnh táo lại, Lục Vân mới bỏ tay ra khỏi đầu Lạc Ly.
Dọc theo mái tóc mềm mại lướt qua khuôn mặt non nớt của cô, hắn khẽ nhéo nhéo: “Không phải dựa vào em mà là chúng ta.”
Trong một trang viên lớn tại thủ đô, Cao Phong đã trở về thủ đô và nói với sư phụ của mình là Bạch Long Vương về tình hình gặp phải ở Thành Giang Nam.
“Lạc Tiên Tử…”
Ánh mắt của Bạch Long Vương âm trầm, ông ta trầm mặc hồi lâu mới nói: “Ta nhớ rõ sư phụ võ đạo của Lạc Tiên Tử là Doãn Thu Thủy đúng không?”
“Đúng ạ.”
Cao Phong gật đầu.
Doãn Thu Thủy là con gái của Doãn Bái, hộ pháp của tổng bộ Vũ Minh ở thủ đô.
Hiện tại, bà ấy đang là viện trưởng của Học viện võ thuật thủ đô, đã đqfo tạo ra vô số học sinh xuất sắc và cung cấp rất nhiều người trẻ tài giỏi cho Vũ Minh.
Lạc Ly chính là một trong những học trò của bà ấy.
Đây chính là điều mà Bạch Long Vương sợ nhất.
Sau một khoảng lặng dài, ánh mắt của Bạch Long Vương lấp lóe nói: “Bảo Đàm Trí Minh mang tiểu tiện nhân của hắn tới gặp ta.”
Cao Phong gật đầu.
Anh ta cúi đầu rồi lui ra ngoài.
Khi anh ta bước vào lần nữa, có một người đàn ông và một người phụ nữ ở phía sau anh ta, đó là Đàm Trí Minh và Lý Lộ.
Đàm Trí Minh không chờ nổi, nói: “Long Vương đại nhân, cảm tạ ngài rất nhiều.”
“Cảm tạ cái gì?” Bạch Long Vương nói.
“Cảm tạ ngài đã ra tay giúp chúng tôi giết thằng nhãi không biết điều kia.”
Trên đường đến đây, Cao Phong không nói gì nên Đàm Trí Minh và Lý Lộ cứ tưởng rằng Bạch Long Vương tìm họ đến để nói với họ rằng Lục Vân đã bị xử lý.
Nhưng ai ngờ, Bạch Long Vương cười lạnh nói: “Ai nói cho cậu biết là tôi đã giết thằng nhóc kia?”
“?”
Vẻ mặt của Đàm Trí Minh cứng đờ, khó hiểu nhìn Bạch Long Vương.
Bạch Long Vương dừng một chút rồi nói: “Tôi lấy tiền của Đàm gia và cũng đã hứa giúp Đàm gia ba lần nên đương nhiên sẽ không thất hứa nhưng tên nhóc họ Lục kia là một ngoại lệ.”
“Tại sao?”
Khi Lý Lộ nghe thấy Bạch Long Vương từ chối giết Lục Vân, cô ta lập tức trở nên lo lắng và giọng điệu vô thức trở nên sắc bén.
Chừng nào Lục Vân còn sống, đó là một trở ngại.
Đương nhiên là Lý Lộ không cam lòng.
Ánh mắt lạnh như băng của Bạch Long Vương đột nhiên đâm về phía Lý lộ, nói: “Vừa rồi là cô chất vấn tôi?”
“Tôi…”
Bị ánh mắt như vậy nhìn chằm chằm, Lý Lộ lập tức hoảng sợ.
Đàm Trí Minh vội nói: “Long Vương đại nhân bình tĩnh, Lý Lộ chỉ là quá nóng vội.
Cô ấy không có ý đắc tội với ngài đâu ạ.”
Lý Lộ vội vàng gật đầu.
Bạch Long Vương thu hồi ánh mắt, nói: “Đừng trách tôi không nhắc nhở cậu, tốt nhất đừng để cho tiện nhân nhà cậu suy nghĩ lung tung nữa.
Nếu không ngay cả tôi cũng giữ được Đàm gia của cậu đâu.”
Ông ta vừa dứt lời, Đàm Trí Minh kinh ngạc.
Lý Lộ cũng thở dốc.
Ngay cả Bạch Long Vương cũng không giữ được Đàm gia, lai lịch của thằng nhãi ở Giang Nam đó kinh khủng như vậy sao?
“Long Vương đại nhân, có khi nào ngài nhầm không.
Tên nhóc kia…có lai lịch gì?”
Dù nói gì Lý Lộ cũng không tin.
Rốt cuộc Lục Vân có lai lịch gì khiến cho ngay cả Bạch Long Vương cũng sợ như vậy.
Theo cô ta, bất kể là Tiêu Thấm hay Lục Vân, bối cảnh lớn nhất chính là Long gia.
Hiện tại vị đó của Long gia sắp không xong, nên đương nhiên bọn họ không có sức ngăn cản.
Nhưng nghe ý tứ của Bạch Long Vương, xem ra không phải như vậy.
Bạch Long Vương khinh thường liếc nhìn Lý Lộ, cười lạnh nói: “Nói tóm lại, nghe hay không tùy cậu.
Nhưng nếu cậu gây sự vì chuyện này, tôi sẽ không giúp Đàm gia.”
“Ngài đã nói…”
Lý Lộ nóng nảy, suýt chút nữa đã nói ra câu “Ngài cầm tiền của chúng tôi, vậy mà không giúp chúng tôi”.
May mà Đàm Trí Minh nhanh chân nhanh tay bịt miệng cô ta lại.
Nếu như chọc giận Bạch Long Vương, chắc chắn sẽ không có kết cục tốt.
“Sư phụ…”
Lúc này, Cao Phong yên lặng đứng một bên đột nhiên mở miệng một cách khó khăn.
Nghe từ giọng điệu của anh ta, có vẻ như cực kỳ thống khổ..