Khuôn mặt Cao Phong đỏ bừng, vẻ mặt cực kỳ thống khổ, một luồng khí huyết điên cuồng từ trong cơ thể hắn ta nhanh chóng dâng trào, Cao Phong cố hết sức đè nén, khiến gân xanh trên cổ cũng nổi lên.
Bạch Long Vương liếc hắn ta một cái, khẽ nhíu mày, sau đó lạnh lùng nói với đám người Đàm Chí Minh: “Hai người đi ra ngoài chờ trước đi!”
Hai người cũng không dám hỏi gì thêm, sau khi kinh ngạc nhìn Cao Phong một cái, bọn họ mới ngoan ngoãn lui ra ngoài.
Sau khi hai người Đàm Chí Minh rời đi, sắc mặt Bạch Long Vương đột nhiên trở nên âm trầm, ông ta bước đến gần Cao Phong, nhanh chóng nhấn ngón tay vào huyệt đạo của hắn ta.
Bùm!
Bạch Long Vương muốn giúp Cao Phong tẩy sạch máu huyết trong người, nhưng sau một khắc, ông ta đã bị một cỗ lực lượng đáng sợ chấn động, khiến ông ta phải lui về phía sau mấy bước, ngón tay cũng suýt chút nữa bị chấn động đến gãy đoạn.
"Đây là...!chân khí? Làm sao con lại khiêu khích người tu luyện?"
Trong mắt Bạch Long Vương đột nhiên hiện lên một tia kinh ngạc.
"Sư phụ, con...!thấy khó chịu quá! A——"
Sắc mặt Cao Phong đỏ bừng, nhãn cầu căng to giống như sắp sửa nổ tung, máu huyết lưu thông dồn dập.
Ah!
Theo sau tiếng gầm của Cao Phong, y phục trên người hắn ta đột nhiên bị một luồng khí thế đáng sợ thổi bay, đồng thời, một hoa văn màu đỏ tươi giống như một con rắn màu máu vặn vẹo trên ngực hắn ta, sau đó chậm rãi biến mất, cô đọng lại thành hai chữ chói lọi.
Thiên——Sáp——
"Thiên Sáp!!"
Bạch Long Vương nhìn thấy hai chữ này, hai mắt suýt nữa đã trừng to đến nứt ra.
Thiên Sáp!
Thiên Sáp Vương! !
Phầm chân khí trong cơ thể Cao Phong là do Thiên Sáp Vương để lại?!!
Toàn thân Bạch Long Vương không khỏi run lên, cả khuôn mặt lập tức tái nhợt như tờ giấy, hoàn toàn trái ngược với sắc mặt đỏ bừng của Cao Phong.
"Nghiệt đồ! Con đã làm cái quái gì vậy?? Tại sao lại chọc đến Thiên Sáp Vương???"
Bạch Long Vương kinh hãi thốt lên, sau đó xông tới phía trước gầm lên với Cao Phong, hùng hổ như thể ngay giây kế tiếp sẽ bóp chết Cao Phong.
Sau khi hai chữ màu máu đó xuất hiện, máu huyết tích tụ trong cơ thể Cao Phong dường như đã tìm được lối thoát, cuối cùng hắn ta không còn khó chịu nữa, chỉ thấy trên trán hắn ta còn sót lại từng giọt mồ hôi to bằng hạt đậu, run rẩy nói: "Sư phụ, không có, con không có đắc tội Thiên Sáp Vương."
Bạch Long Vương sao có thể tin lời của hắn ta được?
"Nếu không có thì Thiên Sáp Vương để lại chân khí trong người con làm gì? Con có thể giải thích được không! Thử giải thích cho ta nghe xem?"
Cao Phong vô cùng sợ hãi, hô hấp của hắn ta như dừng lại ngay khắc này.
Thật sự là!
Hắn ta không biết chuyện gì đang xảy ra cả!
Sau khi từ tỉnh Giang Nam trở về, Cao Phong đã trực tiếp đến gặp Bạch Long Vương để thuật lại tình hình, hắn ta hoàn toàn không tiếp xúc với người tu luyện nào cả, chứ đừng nói đến Thiên Sáp Vương.
Thận chí Cao Phong còn không biết Thiên Sáp Vương là ai!
Làm sao người đó có thể để lại dấu vết chân khí trong cơ thể hắn ta chứ?
Cao Phong cảm thấy lực siết trên cổ ngày càng mạnh, hô hấp ngày càng khó khăn làm đại não thiếu oxy, nhãn cầu trợn ngược lên, tựa như ngay giây tiếp theo thôi hắn ta sẽ nghẹt thở mà chết.
Thật may mắn.
Khi hắn ta tưởng mình chết chắc rồi, Bạch Long Vương lại buông tay.
Tay chuyển sang nắm lấy thân thể hắn ta ném ra ngoài, thân thể đập mạnh vào tường gây ra một tiếng nổ lớn.
Cao Phong vừa thở hổn hển vừa nôn ra máu, trông vô cùng đau khổ.
Bạch Long Vương tức giận hét lên: "Hãy kể chi tiết cho ta biết hôm nay con đi những đâu và có tiếp xúc với những ai, nếu dám bỏ sót chi tiết nào thì con đi chết đi."
Bạch Long Vương cũng sợ chứ!
Cao Phong là đệ tử của ông ta, nếu hắn ta đã dám chọc tới Thiên Sáp Vương thì người làm sư phụ như ông ta sợ rằng cũng không tránh khỏi liên lụy được.
Hai ký tự màu đỏ như máu này chính là lời cảnh cáo của Thiên Sáp Vương dành cho ông ta.
Cho nên Bạch Long Vương phải tìm ra ai là Thiên Sáp Vương, sau này có gặp mặt cũng phải cẩn thận đi đường vòng, nếu không lại chọc đến hắn lần nữa, ông ta có một ngàn cái đầu cũng không đủ dùng.
Đến lấy hơi để kể Cao Phong còn không dám, hắn ta không chần chừ giây nào, vội vàng kể hết những nơi mình đã đến hôm nay và những người hắn ta đã tiếp xúc.
Bao gồm cả hai người Đàm Trí Minh và Lý Lộ vừa rồi.
Sau khi nghe hắn ta nói hết.
Sắc mặt Bạch Long Vương càng ngày càng âm trầm, sát khí dâng trào, ông ta quát: "Chỉ vậy thôi sao, còn sót cái gì không?"
Hôm nay Cao Phong không có tiếp xúc với nhiều người, mà trong số những người hắn ta vừa kể có vẻ như không có thể là Thiên Sáp Vương.
Hai chân quỳ trên mặt đất, Cao Phong không ngừng dập đầu, kinh hãi nói: "Sư phụ, những gì con vừa kể là tất cả những người con gặp hôm nay, không có sơ sót.
Đó hoàn toàn là sự thật, thưa sư phụ!"
Chính hắn ta cũng rất muốn tìm ra xem ai là Thiên Sáp Vương.
Nhưng mà.
Thực sự chỉ có nhiêu đó người!
Cao Phong liên tục đập đầu xuống đất, cuối cùng có vẻ như đã nhớ ra gì đó, hắn ta đột nhiên nâng cao giọng nói: "Sư phụ, hình như con biết là ai rồi..."
"Ai? Mau nói cho ta biết!"
"Là… là người tu đạo mà ngài phái con đi giết! Hắn chính là Thiên Sáp Vương!! Nhất định là hắn đấy sư phụ!!"
Sau khi Cao Phong liên tục dập đầu, thì đầu óc của hắn ta như được khai sáng, đột nhiên hiểu ra mọi chuyện.
Rõ ràng lúc đầu Lý Lộ nói rằng kẻ sắp bị giết là một người tu đạo, nhưng tới khi chiến đấu với Lục Vân, Cao Phong mới phát hiện ra rằng Lục Vân hoàn toàn không phải là một người tu đạo.
Không thể có người tu đạo nào mạnh mẽ như vậy được.
Vào thời điểm đó, Cao Phong chỉ nghĩ rằng thông tin của Lý Lộ đã sai, nhận nhầm một võ giả thành người tu đạo.
Thế nhưng đến bây giờ nghĩ lại mới thấy, có lẽ Lục Vân không phải là người tu đạo, hơn nữa cũng không phải là một võ giả, mà hắn là ——Người tu luyện!
Người tu luyện, một nghề nghiệp rèn luyện song song về mặt thân thể và đạo pháp.
Nói theo cách này mọi chuyện dường như đã có lời giải.
Chân khí trong cơ thể Cao Phong là do Lục Vân, một người tu luyện để lại, có nghĩa là, Lục Vân là Thiên Sáp Vương!
Khó trách lúc đó Lục Vân lại có thể phản ứng nhanh như vậy, theo tình huống lúc đó, có lẽ Lục Vân còn chưa phô bày hết thực lực của mình, hay nói cách khác, hắn chỉ biểu hiện ra 1% sức mạnh vốn có.
Điều đáng hổ thẹn hơn chính là, Cao Phong đã cảm thấy sỉ nhục chỉ vì dùng hết năm phần công lực vẫn không giết được Lục Vân.
Hiện tại nhìn lại, dù hắn ta có dùng hết sức cũng không thể đụng tới một sợi tóc của Lục Vân đâu!
Cao Phong đột nhiên cảm thấy vô cùng sợ hãi..