Độc tố trong cơ thể Long Thuyên thật sự không độc lắm, nếu không dính vào tim thì căn bản không thành vấn đề lớn.
Ngay từ đầu, độc của Long Thuyên quả thực không ở gần tim, chính là sau khi cùng Bạch Long Vương giao thủ, ông ta bị trọng thương, khí huyết sôi sục mới dẫn đến độc tốc di chuyển tới vị trí gần tim.
Với năng lực của Thiên Huyền Tử, việc tiêu diệt tận gốc loại độc này hoàn toàn không thành vấn đề.
Nhưng Thiên Huyền Tử rất là ranh mãnh, không loại bỏ chất độc mà khéo léo di chuyển chất độc đến một vị trí ẩn, còn dùng phương pháp đặc biệt phong bế nó lại.
Như vậy, cho dù sau này Long gia có tìm được thuốc giải, cũng không có khả năng tác động đến vị trí độc tố, bọn họ chỉ có thể chờ phong ấn giải trừ, độc tố chảy ngược về tim một lần nữa, mới có cơ hội giải độc.
Sau khi Thiên Huyền Tử thực hiện một số thao tác xảo quyệt như vậy, tất nhiên không cần lo lắng về việc Long gia không nghe lời, sẽ luôn chăm sóc Tiêu Thấm để chờ đợi cơ duyên đó.
Tất nhiên, Long gia không biết về những điều này, họ vẫn coi Thiên Huyền Tử "Tiên phong đạo cốt*", như một ân nhân cứu mạng.( Ý nói dáng vẻ bên ngoài thanh cao, thoát tục, khiến cho người khác trông thấy phải đem lòng kính nể, quý trọng như tiên)
Lục Vân thông qua việc quan sát dấu vết của chất độc bên trong cơ thể Long Thuyên, mới phát hiện ra điều này.
Nhưng làm sao hắn có thể đem những thủ đoạn của Thiên Huyền Tử phơi bày ra.
Cho dù lão già đó có xấu xa thế nào đi chăng nữa thì lão vẫn là sư phụ của hắn!
Lục Vân không những không tiết lộ thủ đoạn của Thiên Huyền Tử mà còn ra vẻ thâm trầm nói một câu, Long Thuyên có thể sống đến bây giờ đã là một điều kỳ tích.
Đợi đến lúc Long Diệc Tuyết hỏi, Lục Vân tỏ vẻ tự tin nói bản thân hắn loại bỏ chất độc này hoàn toàn không thành vấn đề.
Nhìn kìa, không phải đang tỏ vẻ tài giỏi chứ?
Nước mắt Long Diệc Tuyết rơi, cung kính cũng như kích động nhìn Lục Vân, nói: "Lục tiên sinh, anh nói phải là sự thật không? Anh thực sự có thể chữa khỏi bệnh cho ông nội tôi sao?"
"Nếu tôi trị khỏi bệnh, cô có hứa dùng thân thể đề đáp không?" Lục Vân cười chế giễu.
Long Diệc Tuyêt đỏ mặt, nghĩ rằng Lục Vân là em trai của Tiêu Thấm, cô và cô ấy còn là bạn tốt của nhau, nếu hắn thực sự chữa khỏi bệnh cho ông nội, hứa lấy thân thể để trả ơn cũng không phải không có khả năng.
Thấy cô ấy vẫn còn suy nghĩ, Lục Vân vội ho một tiếng, nói: "Cô Long, cô nên suy nghĩ về vấn đề này sau đi, giúp tôi đỡ ông nội cô ngồi dậy trước."
"Ah…ah…được."
Long Diệc Tuyết tỉnh táo lại, vội chạy tới đỡ ông nội ngồi dậy, sau khi trải qua trận đùa vừa rồi của Lục Vân, tâm trạng của cô đã thư thả không ít.
Lục Vân lấy cây châm ra, đâm vào huyệt vị của Long Thuyên từng tấc một.
Tuy Lục Vân có thể dễ dàng loại bỏ độc tố trong cơ thể Long Thuyên, nhưng kinh mạch của ông ta quá hỗn loạn, giống như mấy sợi dây gai xoắn vào nhau, chỉ có thể tách ra từng chút một.
Lục Vân châm cứu vô cùng cẩn thận.
Đả thông kinh mạch trọng yếu của Long Thuyên, cũng đã qua nửa ngày.
Lục Vân thấy gần xong, liền nói: "Cô Long,
đi lấy chậu lại đây cho ông nội cô nôn máu tụ."
Long Diệc Tuyết gật đầu.
Tình cờ thấy trong phòng có một cái chậu thường dùng để rửa mặt cho Long Thuyên, bèn mang qua đặt trước mặt ông ta.
Lục Vân đặt lòng bàn tay lên lưng ông ta, âm thầm thi triển Thần Công Không Tên truyền vào cơ thể ông ta.
Nói về Thần Công Không Tên.
Tâm trạng Lục Vân có chút phức tạp.
Công pháp quỷ dị này lại không có tên, được coi là công pháp chính đạo thì cũng quá bá đạo, năm đó, ngay cả kỹ năng Huyết ma công của Tà linh giáo chủ nó cũng có thể nuốt chửng, điều này mang lại cho Lục Vân không ít lợi ích.
Nhưng nếu nói nó là Tà phái công pháp thì cũng chưa chắc, nó đã giúp Lục Vân cứu không ít mạng người.
Thực sự không biết nên đánh giá nó như thế nào?
Lục Vân từ từ truyền chân khí vào cơ thể Long Thuyên, một lúc sau, chỉ thấy ông ta vốn đang hấp hối bỗng mở mắt ra, mặt đỏ bừng.
Ngay sau đó.
Ông ta há miệng nôn ra một vũng máu màu tím đen.
Đó là máu tụ trong cơ thể ông ta trộn lẫn với độc tố.
"Diệc Tuyết…"
Sau khi Long ông ta nôn xong, đột nhiên gọi tên Long Diệc Tuyết, điều này khiến Long Diệc Tuyết vui mừng khôn xiết, hốc mắt lập tức ươn ướt.
Trước đây, ông nội cô nằm trên giường không thể động đậy, nhiều nhất chỉ có thể chớp mắt vài cái, hiện tại lại có thể gọi tên Long Diệc Tuyết cô, chứng tỏ bệnh tình đã có tiến triển.
Lục Vân nhắc nhở: "Tạm thời đừng nói chuyện, độc tố trong người ông vẫn còn lại một nửa tôi còn chưa xử lý xong."
Long Thuyên ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
Tiếp theo Lục Vân truyền chân khí của mình vào sau tim, một lúc sau, ông ta lại nôn ra một vũng máu màu đen tím.
Bằng cách này, độc tố và máu tụ trong cơ thể Long Thuyên đã được loại bỏ có chín phần, một phần mười còn lại không ảnh hưởng gì nhiều, chỉ cần Lục Vân kê đơn thuốc cho ông, duy trì uống trong một thời gian, chất độc còn lại sẽ tự bị loại bỏ.
Lúc này vấn đề duy nhất còn lại của Long Thuyên là kinh mạch trong cơ thể bị xoắn lại, cần phải dựa vào ông ta tự tháo gỡ.
Lục Vân chỉ giúp ông ta gỡ bỏ một vài nút thắt quan trọng, không thể gỡ toàn bộ chúng.
Thực ra.
Trong lòng Lục Vân biết rất rõ, sở dĩ kinh mạch của Long Thuyên như thế là do lão đạo sĩ.
Để che giấu việc độc tố di chuyển, Thiên Huyền Tử đã phong tỏa các huyệt đạo xung quanh, dẫn đến mỗi lần Long Thuyên vận công đến chỗ này đều đau đớn không không ngừng.
Theo thời gian, các kinh mạch chỗ huyệt vị bị phong tỏa sẽ dính lại với nhau, gần đây giải phong tỏa được giải trừ, trừ đó những chỗ bị dính lại hoạt động trở lại, dần dần ảnh hưởng đến các kinh mạch bình thường khác.
Bởi vậy, kinh mạch của Long Thuyên mới trông như một mớ hỗn độn như vậy.
Sau khi Lục Vân giúp ông ta tháo gỡ một số nút thắt quan trọng, phần còn lại để Long Thuyên tự dùng nội lực của mình tháo gỡ hoàn toàn không thành vấn đề, bởi vì những điểm đau đớn đã biến mất hoàn toàn.
"Lục tiên sinh, cám ơn ngài đã cứu mạng."
Long Thuyên cảm kích hướng về phía Lục Vân cúi đầu một cái, dập đầu sát vào thành giường.
Nếu không phải Lục Vân ngăn lại, ông ta còn muốn quỳ xuống đất lạy hắn.
Sau khi Lục Vân đỡ ông đứng dậy.
Long Thuyên chậm rãi nhìn về hướng Long Diệc Tuyết, nói: "Diệc Tuyết, Lục tiên sinh và sư phụ hắn chính là ân nhân cứu mạng của Long gia ta, ông mong con hãy cân nhắc một chút về yêu cầu vừa rồi của Lục tiên sinh.".