Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực Phẩm


Long Diệc Tuyết tràn đầy mong chờ nhìn Lục Vân, hy vọng hắn có thể giúp cô ấy một việc nhỏ nhưng nếu như Lục Vân từ chối, cô ấy sẽ hỏi lại Tiêu Thấm.

Với tình bạn nhiều năm giữa cô ấy với Tiêu Thấm, cô nhất định sẽ làm giúp việc này.
“Chị là người có được sự giác ngộ hiếm thấy.

Được, em sẽ nói với chị bảy biết tình huống của chị.

Muốn đưa chị vào không khó nhưng chị nhất định phải chuẩn bị tinh thần bởi vì mọi người trong đó đều là thiên tài đối với chị.”
Những gì Lục Vân nói rất tàn nhẫn.
Nhưng đó là sự thật.
Mặc dù Long Diệc Tuyết chỉ mới hai mươi tuổi nhưng lúc này mới bắt đầu tập võ thì cũng đã muộn cho nên đối với cô, mọi người trong đó đều là thiên tài.
Cứ tưởng tượng bản thân luyện tập cả ngày lẫn đêm với một đám thiên tài.

Cùng có một mục tiêu, người khác chỉ cần đổ rất nhiều mồ hôi nhưng Long Diệc Tuyết lại cần đổ gấp trăm nghìn lần.
Điều quan trọng nhất là đòn tâm lý, không phải người bình thường nào cũng có thể chịu đựng được.
Long Diệc Tuyết nắm chặt nắm đấm, nói: “Tôi không sợ, tôi sẽ cố gắng hết sức đuổi kịp những người khác, tuyệt đối sẽ không dễ nản lòng.”
Về sự tàn khốc, còn điều gì có thể tàn khốc hơn những điều mà cô ấy đang gặp phải?
Dù thế nào đi nữa, Long Diệc Tuyết quyết định thử một lần.
Lục Vân cười nói: “Chỉ là em nhắc nhở chị như vậy thôi, chị không cần phải tự tạo ra áp lực lớn như vậy.

Nếu học viện võ thuật không nhận chị thì chẳng phải còn có em sao?”
Ý của Lục Vân là hắn có thể trực tiếp dạy Long Diệc Tuyết nếu như cô ấy thất bại nhưng ai ngờ nghe xong, hai má của Long Diệc Tuyết khẽ đỏ lên, cũng không biết đang nghĩ gì.
Nghe hai người nói chuyện, các thành viên trong Long gia dường như hiểu ra điều gì đó.
Long Xuyên thận trọng hỏi: “Lục tiên sinh, chị bảy của cậu là Lạc Tiên Tử?”
“Đúng vậy.” Lục Vân thản nhiên liếc nhìn ông ấy một cái.
Tất cả mọi người đều kinh ngạc, Long Xuyên hưng phấn nói với Long Diệc Tuyết: “Diệc Tuyết, chuyện quan trọng như vậy sao con không nói sớm cho chúng ta biết?”
Lạc Tiên Tử là một nhân vật nổi tiếng trong giới võ tu.
Tuy hiện tại tu vi của cô chỉ ở Hóa Cảnh nhưng cô rất tài năng, thành tựu trong tương lai là vô hạn.

Quan trọng hơn là xuất thân của cô, nghe nói Doãn Thu Thủy đã coi cô như là một thành viên trong gia đình từ lâu.
Nói cách khác, đằng sau Lạc Tiên Tử chính là Doãn gia.
Nếu như bọn họ biết chị bảy của Lục Vân là Lạc Tiên Tử thì làm gì còn phải đứng vò đầu bứt tai ở đây, thậm chí còn quyết định gả Long Diệc Tuyết cho Lâm gia.
“Ha ha, đối với ba, đương nhiên chuyện này quan trọng hơn con gái của ba rồi.”
Long Diệc Tuyết nhìn Long Xuyên với vẻ thất vọng, mỉa mai nói.
Long Xuyên nghẹn lời.
Long Thuyên nói: “Dựa vào người khác còn tệ hơn dựa vào chính bản thân mình.

Ta ủng hộ quyết định của Diệc Tuyết.

Sau này nếu như có ai dám coi cháu trở thành vật hy sinh, ta sẽ không bao giờ buông tha cho người đó.”
Chuyện của Long gia gần như đã giải quyết xong.

Khi chị bảy gọi đến, Lục Vân đang từ biệt Long gia.
Lạc Ly đang đứng ở cổng trường Học viện võ thuật kinh thành.
Đôi chân thẳng tắp, dáng người mảnh khảnh và tỷ lệ cơ thể cân đối hoàn hảo.
Bên cạnh cô còn có hai người nữa.
Một người là phó viện trưởng Đinh Văn Hồng, khoảng 50 tuổi.

Người còn lại là một người đàn ông khoảng 27-28 tuổi, là giảng viên của Học viện võ thuật kinh thành, tên là Đoạn Bằng.
Các sinh viên ra vào cổng trường thường xuyên nhìn sang về phía Lạc Ly với vẻ hưng phấn.
Lạc Ly là đàn chị nữ thần Phong Vân của họ.

Tuy đã tốt nghiệp nhưng tên tuổi của cô vẫn truyền đi khắp trường, ảnh của cô luôn được đưa lên top trong số những cựu sinh viên xuất sắc của trường.
Bức ảnh này đã trở thành động lực để nhiều người học hành luyện tập chăm chỉ.
Đúng lúc này nữ thần xuất hiện, người thật còn đẹp hơn cả trong ảnh.

Nếu như phó viện trưởng không có mặt ở đây thì đám đàn em này đã vây quanh cô rồi.
“Tiểu Lục Vân, bên này!”
Lạc Ly kiễng chân lên và vẫy tay về phía Lục Vân với nụ cười tươi như hoa.
Cô cao ráo xinh đẹp nên không cần kiễng chân, Lục Vân vừa liếc mắt đã nhìn thấy cô trong đám đông.
“Em Lạc, hắn chính là người mà em đang đợi sao?”
Khi Đoạn Bằng nhìn thấy Lục Vân, sắc mặt anh ta hơi thay đổi.
“Đương nhiên.”
Lạc Ly nói gì đó.

Khi Lục Vân đến gần, cô giới thiệu: “Tiểu Lục Vân, đây là phó viện trưởng Đinh của trường chị.

Còn người này là Đoạn Bằng, là đàn anh của chị, hiện là giảng viên của trường.”
Lạc Ly giới thiệu Đinh Văn Hoành trước rồi giới thiệu Đoạn Bằng.

Sau đó, cô rất tự nhiên nắm lấy cánh tay của Lục Vân, nghiêng đầu nhìn hắn với vẻ mặt ranh mãnh: “Đây là tiểu Lục Vân, là một người rất quan trọng đối với em.”
Tiểu Lục Vân…
Gọi hắn thân mật như vậy, cũng không cần thiết phải nhấn mạnh rằng hắn là người rất quan trọng với cô như vậy chứ.
Khóe miệng Đoạn Bằng giật giật, cảm giác như bị nhét cơm chó vào miệng, lại còn bị cô gái mà mình thích nhét nữa nên anh ta cảm thấy vô cùng khó chịu.
Hiển nhiên Lục Vân cũng nhận ra được sự thù địch của Đoạn Bằng nhưng hắn cũng lười để ý tới.

Hắn nhìn Đinh Văn Hoành, lễ phép nói: “Xin chào phó viện trưởng Đinh, em đã được nghe chị…nghe vợ nói rằng phó viện trưởng Đinh là một người có khí độ phi phàm, đức cao vọng trọng, luôn đối đãi chân thành với mọi người và hết lòng vì sinh viên.”
“Ai da, tên nhóc này, mọi chuyện qua rồi.”
Thấy Lục Vân nói không ngừng, Đinh Văn Hoành vội vàng ngăn lại.

Ông ấy sợ nếu như để hắn nói tiếp thì khuôn mặt của mình sẽ đỏ bừng như một cô gái mới lớn mất.
Đúng là ai cũng thích nghe những lời nịnh nọt nhưng nghe nhiều quá cũng hơi giả.
Thế nhưng Lục Vân lại nghiêm túc nói: “Viện trưởng Đinh, không hề khoa trương chút nào.

Tuy em chưa từng học ở học viện, cũng chưa từng gặp viện trưởng Đinh nhưng em đã nghe về ngài từ vợ mình từ rất lâu rồi.”
“Hơn nữa, tuy em không có kỹ năng gì đặc biệt nhưng lại có sở trường đánh giá con người.

Hôm nay được gặp viện trưởng Đinh lần đầu tiên, em cảm thấy những lời mà vợ mình nói rất đúng.”
“Tên nhóc này, thế là được rồi.

Nếu như em còn tiếp tục nói nữa thì sẽ khiến tôi xấu hổ mất.”
Đinh Văn Hoành giả vờ nghiêm nghị nhưng hai bên lông mày có dấu hiệu nhướng lên, đặc biệt là khi đến “viện trưởng Đinh” của Lục Vân.

Chẳng phải nó hữu dụng hơn những lời hoa mỹ và trống rỗng lúc nãy sao?
Bọn họ đều là viện trưởng, phân biệt viện trưởng với phó viện trưởng làm gì chứ.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui