Sắc mặt Đinh Văn Hoành vô cùng khó coi.
Còn Đoạn Bằng lại hồn nhiên không nhận ra, vẫn đang dương dương đắc ý vì thấy mình vừa đá được Lục Vân một cước, chưa dừng lại ở đó, hắn ta còn tiếp tục châm thêm một câu: "Anh Lục này, anh rất thân với Long gia sao?”
"Chỉ quen biết qua loa thôi." Lục Vân trả lời.
"Ha ha, tôi thấy cũng chưa chắc đâu, nếu như chỉ là quen biết thôi thì tại sao anh Lục phải quan tâm đến chuyện của con gái Long gia như thế làm gì?" Đoạn Bằng cười lạnh hai tiếng.
Ồ?
Thật thú vị.
Làm sao Lục Vân có thể không hiểu ý nghĩ của tên ngốc này được, rõ ràng là đang muốn châm ngòi ly gián mình và Lạc Ly.
Ý của hắn ta rõ ràng muốn nói với Lạc Ly là, cô xem bạn trai cô kìa, tuyệt đối không chung thủy, đang yêu đương với cô mà còn mập mờ với người phụ nữ khác, hắn rõ ràng là một hải vương*.
(*sở khanh bắt cá nhiều tay)
Nhìn này.
Đây mới gọi là tâm cơ!
Đây mới gọi là khiêu khích ly gián!
Nhưng mà quan trọng là đầu óc không tốt lắm nhỉ.
Vẻ mặt Lục Vân nhất thời trở nên hài hứng vài phần, vừa ôm lấy eo nhỏ của Lạc Ly, vừa thở dài nói: "Haiz, anh Đoạn nói phải, tật xấu này của tôi đúng là sửa mãi không xong, miệng ăn trong chén mắt nhìn trong nồi...!
Nhưng mà chuyện này cũng không thể hoàn toàn trách tôi được, ai bảo vợ tôi tính tình tốt như vậy làm gì, dù sao cô ấy cũng quen vậy rồi!”
?
Trong đầu Đoạn Bằng nhất thời nhảy ra một dấu chấm hỏi.
Tên này trước giờ luôn nói năng như vậy sao?
Không những nói năng không đàng hoàng mà còn lấy Lạc Ly ra làm lý do để hắn trở thành hải vương, cái gì mà do tính tình Lạc Ly quá tốt...!
Vì bạn gái hắn tốt tính nên hắn có thể làm bừa sao?
Đúng là quá đáng!
Đoạn Bằng thật lòng thấy bức xúc vì nữ thần của mình, hắn ta nhìn về phía Lạc Ly, hỏi: "Lạc học muội, hắn làm như thế mà mà em vẫn nhịn được sao?"
Lạc Ly xoa xoa trán nói: "Ai bảo tôi thích hắn như thế chứ, không nhịn cũng không được.”
Lời này đúng là kinh người.
Lời Lạc Ly vừa dứt lập tức đánh tan khí thế hừng hực của Đoạn Bằng, vẻ mặt hắn ta dần lộ rõ vẻ không thể nào tin được.
Cô ấy nói chơi đó hả?
Vì thích hắn, cho nên mới dung túng hắn trêu hoa ghẹo nguyệt bên ngoài như vậy?
Không phải là càng thích sẽ càng để ý, càng muốn buộc chặt hắn lại bên cạnh mình, không cho phép hắn làm bậy với người phụ nữ khác sao?
Lạc tiên tử trở nên hèn mọn như vậy từ khi nào vậy?
Tốt xấu gì cô cũng là tài nữ của giới võ tu mà!
Sự kiêu ngạo vốn có của cô đâu rồi?
Đoạn Bằng cảm giác lòng mình như bị đâm một kiếm.
Nữ thần hắn ta mơ ước bấy lâu nay, ở trước mặt người đàn ông khác lại biểu hiện hèn mọn như vậy, đổi lại là người khác, chỉ sợ cũng khó có thể tiếp nhận được.
Đoạn Bằng không cam lòng, tiếp tục truy hỏi: "Lạc học muội, có phải em để rơi nhược điểm gì vào trong tay tên này không? Hãy nói ra đi, hôm nay học trưởng nhất định sẽ làm chủ cho em.”
Lạc Ly lườm hắn ta một cái: "Tôi có nhược điểm gì để bị bắt chứ...!Đừng nói về tôi nữa, nói vấn đề khác đi!”
Lạc Ly rõ ràng không muốn tiếp tục đề tài này nữa.
Cô ấy biết từ nãy giờ Tiểu Lục Vân đang cố tình kích thích Đoạn Bằng, dựa vào cái tài miệng lưỡi của Tiểu Lục Vân, chỉ sợ nếu tiếp tục nói nữa sẽ làm cho Đoạn Bằng càng thêm thẹn quá hóa giận.
Mục đích ban đầu của Lạc Ly là muốn Đoạn Bằng từ bỏ, không theo đuổi mình nữa chứ không phải muốn hai bên cạch mặt nhau.
Đến lúc dừng thì cũng nên dừng lại.
Lục Vân hiểu ý của Lạc Ly, nghĩ Đoạn Bằng tốt xấu gì cũng là học trưởng của chị bảy, dự định chừa lại cho hắn ta một chút mặt mũi, quyết định không đùa giỡn Đoạn Bằng nữa.
Lục Vân lại quay về phía Đinh Văn Hoành, trở lại đề tài lúc trước.
"Viện trưởng Đinh, vừa rồi tôi đang nói về chuyện Long Diệc Tuyết muốn nhập học, ngài xem có thể được không?"
Đinh Văn Hoành cười ha hả bày tỏ: "Vừa rồi nghe cậu nói tôi cũng nắm được một chút tình huống rồi, tuy tuổi nhập học của cô gái tên Long Diệc Tuyết kia hơi lớn hơn một chút, nhưng dũng khí đó cũng đáng khen, tôi thấy thu cô ấy vào là cũng không tồi."
"Vậy tôi cảm ơn viện trưởng Đinh!"
"Phó viện trưởng Đinh, học viện võ đạo của chúng ta liên kết với Vũ Minh, những học sinh được thu vào đều cần có thiên phú tu võ nhất định..."
"Thầy Đoạn, cậu đang dạy tôi nên làm việc thế nào sao?"
Đinh Văn Hoành cắt ngang lời Đoạn Bằng, sắc mặt âm trầm nói: "Tôi là phó viện trưởng học viện võ đạo kinh thành này, chẳng lẽ ngay cả quyền chiêu thu một học sinh cũng không có sao?"
Phó viện trưởng Đinh, phó viện trưởng Đinh, hắn ta có thể nuốt chữ 'phó' kia cho ông được không vậy?
Trong lòng Đinh Văn Hoành thầm mắng.
Đoạn Bằng biến sắc, nói: "Xin lỗi phó viện trưởng Đinh, làm sao tôi dám dạy ngài làm việc chứ..."
"Vậy thì ngậm miệng lại đi!"
“......”
Lục Vân không nói gì mà chỉ nhìn về phía gương mặt tuyệt mỹ của Lạc Ly, vẻ mặt như đang hỏi: Với mức EQ này, làm sao tên này có thể sống đến bây giờ vậy?
Lạc Ly khẽ trợn mắt, lặng lẽ truyền lời: Sao bổn cô nương biết được!
Bởi vì có tên ngốc Đoạn Bằng phá hủy tâm trạng của Đinh Văn Hoành, thẳng cho đến lúc trợ lý gọi điện thoại, nói viện trưởng Doãn đã trở về ông ấy mới hết buồn bực.
"Lạc Ly, sư phụ em trở lại rồi, đã đến văn phòng viện trưởng, giờ tôi sẽ dẫn các em qua đấy."
Đinh Văn Hoành nói với Lạc Ly một câu, sau đó lại quay đầu nhìn về phía Đoạn Bằng, giọng điệu lại thấp đi vài phần: "Thầy Đoạn, nơi này không có chuyện của thầy nữa, thầy đi làm việc của thầy đi!"
Đoạn Bằng muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn bất đắc dĩ rời đi, trước khi rời đi còn hung hăng trừng Lục Vân một cái thay lời cảnh cáo.
Lạc Ly thở phào nhẹ nhõm: "Rốt cục cũng đi rồi."
Hôm nay cô đến tìm thầy, lại trùng hợp ngay lúc thầy đi ra ngoài, vì thế định đến ôn chuyện với Đinh Văn Hoành, thuận tiện hoài niệm về khoảng thời gian còn ở trường học, ai ngờ lại bị Đoạn Bằng nhìn thấy rồi đeo bám theo.
Lạc Ly đã uyển chuyển bày tỏ mấy lần, Đoàn học trưởng bây giờ là thời gian giảng dạy của trường, chắc chắn đang rất bận rộn, không cần cố ý đi trò chuyện với tôi nữa.
Ẩn ý là, chào hỏi là được rồi, chào xong thì anh nhanh chóng đi chỗ khác đi!
Ai ngờ Đoạn Bằng lại tự cho là nhiệt tình nói: "Không bận không bận, dù tôi có bận rộn thế nào cũng không bận bằng phó viện trưởng Đinh được đâu, huống hồ Lạc học muội em từ sau khi đi lịch lãm Vũ Minh khu Hoa Trung tới giờ khó có dịp mới trở về một lần, cho nên lần này tôi nhất định phải tiếp đãi em cho tốt.”
Đoạn Bằng kiên quyết muốn đi theo, Lạc Ly có thể có cách nào chứ, cuối cùng đột nhiên nảy ra một ý tưởng, gọi điện thoại cho Lục Vân.
Vừa hay ngay lúc Lục Vân vừa làm xong chuyện của Long gia, đồng ý tới bên này đóng vai bạn trai Lạc Ly một lần.
Lạc Ly vốn tưởng như vậy, Đoạn Bằng sẽ tự giác rời đi, ai ngờ tên này còn mặt dày mày dạn đi theo dạo một vòng sân trường.
Dù sao cũng là học trưởng của mình, Lạc Ly cũng không tiện nói quá thẳng thắn.
"Đúng vậy, rốt cục cũng đi rồi!"
Lạc Ly vừa mới thở phào nhẹ nhõm, bên cạnh lại đột nhiên vang lên tiếng cảm thán, mà chủ nhân của tiếng nói này lại chính là Đinh Văn Hoành.
Hai người nhất thời im lặng nhìn ông ấy.
Lục Vân trêu ghẹo nói: "Viện trưởng Đinh, thì ra ngài cũng chê tên ngốc kia phiền phức sao?”
"Cái kia ngốc nghếch thật sự là không mắt nhìn gì cả.
Khụ khụ, cậu, cậu đừng có nói lung tung, thầy Đoạn rất tốt, ừm, rất tốt.”
"Phó viện trưởng Đinh, vừa rồi ngài mới bất cẩn làm lộ suy nghĩ thật của mình rồi kìa!" Lạc Ly lè lưỡi nói.
Đối với cô gái đáng yêu, cho dù gọi ông là 'Phó viện trưởng Đinh' thì Đinh Văn Hoành cũng sẽ không thấy không thoải mái chút nào.
Không giống tên ngốc nào đó, mỗi lần nói ra bốn chữ này đều làm cho Đinh Văn Hoành cảm nhận được một cảm giác rất mạnh ập tới
Chính là vận xui tới rồi!.