Không phải Lục Vân có người chị rất tốt tên là Diệp Khuynh Thành sao?
Nghe người ta nói rằng cô ấy sẽ mở thêm chi nhánh ở tỉnh, vậy sao không chăm sóc tốt cho Lục Vân? Cho dù có vô cảm đến đâu cũng không thể để người ta đi xe đạp thế chứ?
Triệu Lôi bối rối nhưng anh ta nhanh chóng lắc đầu và thầm nghĩ rằng sau nhiều năm như vậy, có lẽ bọn họ chỉ thân thiết với nhau lúc nhỏ còn khi lớn lên, hai bên xa cách cũng là chuyện bình thường.
Diệp gia.
Diệp Khuynh Thành đã biết tất cả những gì Lục Vân làm cho mình từ Quách Anh. Cô nở nụ cười: “Tiểu Lục Vân, đây có phải là bất ngờ lớn mà em chuẩn bị cho chị không?”
Cô đang vô cùng vui vẻ.
Vì vậy khi vợ chồng Diệp Hướng Vinh quay trở lại, khuôn mặt lạnh lùng của Diệp Khuynh Thành lộ vẻ đắc ý.
Nhìn xem, đây là Tiểu Lục Vân của con, em ấy có năng lực hơn mọi người tưởng nhiều.
Khương Lam đi thẳng vào phòng ngủ, đóng sầm cửa lại với vẻ giận dỗi.
Diệp Hướng Vinh ngồi xuống ghế sô pha, cười cay đắng nói với Diệp Hướng Vinh: “Khuynh Thành, con đã biết Lục Vân chính là Vân Lộc đại sư chưa?”
“Con biết từ lâu rồi.”
Vẻ mặt của Diệp Hướng vinh càng chua chát: “Vậy tại sao con không nói cho ba mẹ biết?”
“Ba mẹ đã cho con cơ hội nói bao giờ chưa?”
Lời nói của Diệp Khuynh Thành khiến Diệp Hướng Vinh im lặng, tâm trạng của ông vô cùng phức tạp.
Đúng vậy!
Bọn họ chưa từng cho Khuynh Thành bất cứ một cơ hội nào cả.
Cứ mỗi lần nhắc đến tên Lục Vân, Khương Lam lại tỏ thái độ vô cùng ghét bỏ. Bà cho rằng hắn là một tên nhãi ngông cuồng không thể đứng lên mặt bàn.
Họ chưa từng cho Diệp Khuynh Thành một cơ hội giải thích.
Hơn nữa, nếu không có buổi đấu giá từ thiện hôm nay thì cho dù Diệp Khuynh Thành có nói Lục Vân là Vân Lộc đại sư thì bọn họ cũng chỉ chế giễu và hoàn toàn không hề tin.
Nhìn thấy vẻ mặt hối hận của Diệp Hướng Vinh, Diệp Khuynh Thành càng thêm tự hào: “Con cũng có thể nói thêm với ba rằng tiểu Lục Vân không chỉ là Vân Lộc đại sư mà em ấy còn là thầy của Dư Hồng Văn, một bậc thầy về Trung y. Vòng tròn cuộc sống của con không tệ như ba nghĩ đâu.”
Ầm ầm!
Đối với Diệp Hướng Vinh mà nói, câu nói này giống như quả bom nổ bùm một phát: “Ý con là…Vị thần y gây chấn động ở Giang Thành khoảng thời gian vừa rồi chính là Lục Vân ư?”
“Đúng vậy.”
Diệp Khuynh Thành gật đầu.
“Sao có thể…”
Trên mặt Diệp Hướng Vinh tràn ngập vẻ kinh ngạc, mất một hồi lâu vẫn chưa định thần lại được.
Hóa ra ngay từ đầu bọn họ đã sai.